Khương Tuyết Nhu trầm mặc một hồi, nói: “Là tìm đầu bếp làm chứ gì"
“Không có, là anh sáng hôm nay một mực ở nhà làm cơm trưa cho em” Hoắc Anh Tuấn thật thấp giọng nói: “Trước kia ở Thành Đông là em lấy lòng anh, bây giờ đổi lại là anh theo đuổi em"
Khương Tuyết Nhu châm chọc: “Cậu cả Hoắc thật đúng là biết cách khiến phụ nữ vui vẻ hả, trước kia theo đuổi Nhạc Hạ Thu chắc là cũng tốn không ít tâm tư đúng không"
“Bất kể em có tin hay không, anh chỉ làm cơm cho em thôi” Hoắc Anh Tuấn đem đũa nhét vào trong tay cô: “Ăn đi."
"Tôi không ăn” Khương Tuyết Nhu nổi giận, dựa vào cái gì mà anh bảo mình ăn, thì mình phải ăn.
“Tuyết Nhu, tại sao em lại không nói phải trái, em cũng đã từng có bạn trai cũ không phải sao."
“Được ha, vậy tôi tìm một người đàn ông nhìn tương tự như Lục Thanh Minh giữ ở bên mình chăm sóc tôi, có được không"
Khương Tuyết Nhu ngửa đầu nhìn anh, quả nhiên, lúc thấy đáy mắt người đàn ông này đầy bất mãn, cô cười: “Anh nhìn xem, anh đã lúc nào đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ tới đâu"
“Thật xin lỗi” Hoắc Anh Tuấn chân thành nói xin lỗi, trong chuyện Ninh Nhạc Tuyền này, anh quả thật làm không đúng: “Anh sau này sẽ không vậy nữa".
“Hoắc Anh Tuấn, chúng ta không có sau này.” Khương Tuyết Nhu kiên trì nói.
"Đừng nói nhảm nữa".
Hoắc Anh Tuấn tựa như quen ngồi vào trên ghế ở bàn làm việc: “Nếu em không muốn ăn, hôm nay anh cũng không đi."
Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh, không nghĩ tới anh lại vô lại tới như vậy.
“Ngoan” Hoắc Anh Tuấn gõ mặt bàn, bỗng nhiên nói: “Có phải em bị cận thị hay không?"
“Tôi không có.
“Vậy như thế nào mà em không nhìn ra anh yêu em”Hoắc Anh Tuấn để tiện nhếch môi.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn hoá đá.
Chết tiệt, đây là học lời tỏ tình của cô lúc mới bắt đầu theo đuổi anh.
Môi cô giật giật, Hoắc Anh Tuấn vội vàng dùng tay để ở môi cô: “Em đừng nói chuyện."
Người đàn ông nào đó sâu kín thở dài: “Mặc dù em không lên tiếng, nhưng bây giờ trong đầu anh đều là giọng nói của em, làm thể nào."
Được rồi, cô tuyệt đối là có xu hướng bị ngược.
Vốn là cô không muốn ăn, nhưng bụng quả thực đói quá.
Cô cầm đũa lên ăn.
Có thể nói là rất đẹp, nhưng mùi vị thì tạm được.
Hoắc Anh Tuấn hai tay khoanh lại chống cằm: “Anh rốt cuộc có thể biết tại sao em trước kia thích nấu cơm cho anh ăn, thì ra nhìn người mình thích ăn đồ ăn mình làm tâm tình cũng không tệ lắm"
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, cô lúc nào thích làm đồ ăn cho anh ăn, trước là vì lấy lòng anh, sau đó không phải là bị anh ép sao.
Trong lòng liền không có một chút suy nghĩ qua sao.
“Đưa điện thoại di động cho anh, đem anh từ trong danh sách chặn kéo ra ngoài"Hoắc Anh Tuấn đưa tay.
“Không muốn".
“Vậy tự anh làm” Hoắc Anh Tuấn đứng lên.
Thân ảnh cao lớn tràn đầy lực áp bức.
Khương Tuyết Nhu cắn răng, đem điện thoại di động ném cho anh.
Hoắc Anh Tuấn bấm mấy cái, đem số điện thoại của mình từ trong danh sách chặn của điện thoại có thả ra.
Sau khi trả lại điện thoại di động cho cô, lại cầm điện thoại mình bấm bấm.
Trong chốc lát, điện thoại di động của Khương Tuyết Nhu chấn động một cái, cô quay đầu lại nhìn, phía trên hiện lên: Anh Tuấn thật lòng thích em gởi cho cô một cái tin nhắn.
- ----------------------.