Khương Tuyết Nhu cười gật đầu: “Ừ, tôi biết, tên Ảnh Hạ có thể cũng không phải em nghĩ, là Quý Tử Uyên nghĩ, anh trong mộng cũng không phải cố ý kêu tên Nhạc Hạ Thu, là Nhạc Hạ Thu ở một thế giới khác giở trò ma quỷ" Hoắc Anh Tuấn: "..."
Làm một luật sư, lại lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác trăm miệng cũng không thể bào chữa được.
Xe sau khi đến bệnh viện, Khương Tuyết Nhu không chút khách khí nói: “Các người mau lên đi, tôi còn muốn đến công ty họp"
Đang muốn da mặt dày mời cô đi lên chăm sóc mình môi Hoắc Anh Tuấn vô lực mấp máy, cuối cùng yên lặng xuống xe.
Khương Tuyết Nhu cho xe chạy rời đi.
Cô là vì không muốn bởi vì Hoắc Anh Tuấn giả bộ đáng thương thì liền mềm lòng.
Thời điểm cô khó chịu lại chẳng có ai hiểu ý yêu thương cô đâu.
Buổi sáng bệnh viện rất đông, còn chưa tới cửa, cô liền bị chặn lại.
Ána tươi.
Còn nói bắt Ninh Nhạc Tuyền đi, người này cũng đuổi tới đưa hoa tươi.
Khương Tuyết Nhu đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.
Một chủ ý đột nhiên từ trong đầu nảy lên.
Cô gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo: "Các người đang ở phòng bệnh số bao nhiêu?" “Thiếu phu nhân, cô muốn tới?”Ngôn Minh Hạo mừng rỡ không thôi.
“Lầu năm phòng VIP6"
Trên lầu, sau khi Ngôn Minh Hạo kết thúc điện thoại, vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Hoắc Anh Tuấn.
“Cô ấy muốn tới?" “Đúng vậy.
Ngôn Minh Hạo cười nói: “Nhìn dáng dấp thiếu phu nhân bên ngoài miệng nói lạnh lẽo cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn là không bỏ được anh."
Hog nhiên rút tay về: “Chờ một hồi mà lúc tiếng gõ cửa vang lên, cô liền châm cho tôi, không muốn châm đúng, chảy nhiều máu một chút, càng nhìn thấy mà giật mình càng tốt."
Y tá sững người.
Cô cho tới bây giờ không biết Câu cả cao không thể leo tới của nước Nguyệt Hàn còn biết sử dụng khổ nhục kế thủ đoạn ngây thơ này, thật là làm mới nhận biết của người khác.
Năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Y tá run run ghim xuống, máu tươi chảy ra.
Hoắc Anh Tuấn cắn nửa bên môi dưới hơi tái nhợt, một đường nét anh tuấn thâm thúy tinh xảo toát ra một tia yếu ớt, ẩn nhẫn, đau đớn nhưng lại không mất đi sắc thái đẹp lạ thường.
Y tá cào trong ngực đau lòng một phen.
Lúc nàậy."
Hoắc Anh Tuấn không kịp điều chỉnh gương mặt biểu tình cứng đờ.
Ninh Nhạc Tuyền nhào tới, đẩy y tá ra, mắt đỏ lên tức giận chỉ trích: “Cô có biết ghim kim hay không, tay của Cậu cả đều bị cô làm bị thương"
Y tá: “Tôi...!"
“Cậu cả, để tôi” Ninh Nhạc Tuyền vội vàng từ trong mâm cầm bông gòn quấn chặt ngăn chặn vết thương chảy máu.
Hoắc Anh Tuấn muốn rút về, bị Ninh Nhạc Tuyền nắm chết không thả: “Cậu cả, đừng động, động nữa sẽ sưng, có phải rất đau hay không, tôi thổi một chút cho anh...."
Khương Tuyết Nhu chính là vào lúc này tiến vào.
Vốn là cô không nghĩ sẽ tức giận, nhưng mà vừa vào cửa, liền thấy y tá ghim kim đứng ở một bên, Ninh Nhạc Tuyền nắm lấy tay Hoắc Anh Tuấn, môi cũng kê sát vào mu bàn tay của anh.
Nghĩ tới hai ngày này cô lại thiếu chút nữa thật tin là anh đã không cùng Ninh Nhạc Tuyền lui tới, cô thật hận không thể đập hai bàn tay mình.
- ----------------------.