"Hôm nay ở trong biệt thự, cây đào trong vườn trái cây đã chín, vừa vặn đưa một chút tới cho con, thuận tiện nhìn xem một chút con có thấy khá hơn chút nào không, dù sao bà không đến thăm con, thì con là sẽ không tới nhìn bà nội này đúng không" “Đào cũng tốt, phụ nữ có thai ăn nhiều đào một chút nói không chừng tương lai tiểu bảo bối dôi mắt sẽ lớn một chút.” Hoắc Anh Tuấn hủ trầm ngâm nói.
“Con...!Con nói lời này là có ý gì?” Bà cụ Hoắc giọng nói khiếp sợ cũng lắp bắp.
“Chính là như bà nghĩ vậy, con đã lên chức bố” Khỏe miệng Hoắc Anh Tuấn cười thật rộng, trong giọng nói đừng nhắc tới có bao nhiêu đắc ý: “Hơn nữa còn là sinh đôi" “Hoắc Anh Tuấn, chuyện quan trọng như vậy làm sao đến bây giờ con mới nói.” Giọng bà cụ Hoắc to đến nỗi thiếu chút nữa đem lỗ tại của anh điếc luôn.
Sinh đội a, trời ạ.
Nhà họ Hoắc cho tới bây giờ chưa có chuyện sinh đôi thế này.
Ông cụ Hoắc một bên đeo kiếng lão đang xem báo cũng bật ngồi dậy, lỗ tai hóng nghe.
“Con tại sao phải nói cho bà, bà không phải là không thích Khương Tuyết Nhu sao.” Hoắc Anh Tuấn rung hai chân: “Con nói cho bà, lại để bà tới chọc cô ấy tức.
Bà cụ Hoắc bị khiêu khích đến ngực đều đau: "Bà...!Bà không phải là như trước nữa, nếu như là con bé mang thai sinh đôi bà dĩ nhiên sẽ đối xử thật tốt với con bé, các người ở biệt thự đúng không, bà tới ngay....!“Cô ấy không có ở đấy.” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên ấp ủng: “Ở bệnh viện, cô ấy có chút bị động thai" “Cái gì, làm sao lại vậy, tiểu bảo bối của bà không có sao chứ, đã làm mẹ rồi còn không chú ý như vậy……..… “Không phải, không liên quan đến cô ấy, là do con vô tình tạo thành.” Hoắc Anh Tuấn trả lời hàm hàm hồ hồi.
“Cái đồ khốn nạn nhà con, bà lập tức tới ngay"
Bà cụ Hoắc sau khi cúp điện thoại, không tới bốn mươi phút, cùng với ông cụ Hoắc đồng thời xuất hiện ở trong bệnh viện.
Hai vị lão nhân nhà này xuất hiện, khiến Khương Tuyết vi Nhu sợ hết hồn.
Dẫu sao thì bà cụ Hoắc thì cô đã gặp mặt hai lần, ông cụ Hoắc thì gặp mặt một lần, nhưng mà trước kia hai người nhìn mình sắc mặt cũng không tốt lắm.
Bây giờ vừa đi vào tới lại chúm chím cười trên mặt, nụ cười trên mặt đầy hòa ái dễ thân cận, cảm giác rất quỷ dị.
“Ông nội bà nội...!"
Thân thể Khương Tuyết Nhu mới vừa động một cái, ông cụ Hoắc lập tức uy nghiêm lên tiếng: “Con đừng động, đứa trẻ trong bụng là điều quan trọng nhất."
Khương Tuyết Nhu: "..."
Được rồi, cô sớm đoán được.
“Ông nội, Tuyết Nhu cũng quan trọng giống vậy” Hoắc Anh Tuấn bất mãn chen miệng.
Bà cụ Hoắc lập tức trợn mắt nhìn anh một cái: “Biết con bé quan trọng, tại sao còn làm cho nó động thai." Hoắc Anh Tuấn não nề cau mày, hiếm thấy đàng hoàng không phản bác.
Một màn này, rơi vào trong mắt hai vị lão nhân, ông cụ Hoắc bực mình gõ trượng xuống đất một cái: "Ẩu tả, người tuổi trẻ một chút phép tắc cũng không có, đang mang thai làm sao có thể giống như trước kia nháo như vậy."
Hoắc Anh Tuấn với Khương Tuyết Nhu đồng thời sững sốt một chút, lời này làm sao càng nghe càng không thấy đúng cho lắm.
Cho đến khi bà cụ tận tình nói: “Bà biết các con là vợ chồng mới cưới, cũng khó tránh khỏi, có muốn như thế nào đi nữa cũng phải vì đứa trẻ trong bụng mà cân nhắc, nhất là khi biết sinh đôi, các người tạm thời không được ngủ chung, tránh cho lại không khống chế được làm tổn thương đứa trẻ."
Khương Tuyết Nhu kịp phản ứng, trong nháy mắt mặt đỏ cả lên.
Hai vị chẳng lẽ cho là có động thai là bởi vì cùng Hoắc Anh Tuấn ở trên giường làm cái đó nên bị ảnh hưởng đi.
Trời ạ.
Hoắc Anh Tuấn mặt mũi cũng tối sầm, hoàn toàn không hiểu hai vị lão nhân nhà này nghĩ như thế nào: “Không phải, bà nội, chúng con...!“Được rồi, đừng nói nữa, ngày mai sau khi xuất viện các con cùng bà trở về biệt thự ở, bà sẽ mời đầu bếp tốt nhất về cho con điều dưỡng thân thể, hơn nữa không khí ở biệt thự rất tốt, thích hợp dưỡng thai."
Bà cụ Hoắc cắt đứt lời bọn họ: “Chỉ có ngay dưới mắt nhìn chằm chăm của bà các người phải chia phòng ngủ bà mới yên tâm." “Con không đi.” Hoắc Anh Tuấn mặt nhăn nhó cự tuyệt.
- ----------------------.