Tại nhà tang lễ.
Một lễ tang khiêm tốn đang được cử hành.
Hoắc Anh Tuấn cùng với Quý Tử Uyên cả người tây trang màu đen từ xe nhỏ đi xuống đi vào trong.
Bọn họ không nhìn thấy, cách đó không xa trong một chiếc xe nhỏ màu đen, một đôi ánh mắt đắc ý đang nhìn bọn họ, người này chính là Khương Kiều Nhân đang ẩn nấp trốn chạy kia.
"A a, thật may là chúng ta đã nhanh chóng đánh tráo Nhạc Hạ Tuyền thật, các người nhất định không nghĩ tới từ trước cho tới nay đều là tôi giả Nhạc Hạ Tuyền"
Khương Kiều Nhân cười hết sức đắc ý: “Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu, suy nghĩ một chút các người đã từng đối với tôi như thế nào đi, tôi sẽ để cho các người sống không bằng chết."
“Cô làm không tệ” Người đàn ông ngồi ở chỗ kế bên tài xế nhàn nhạt nói: “Hôm nay Nhạc Hạ.
Tuyền chết, Nhạc Tiếu Nhi ngồi tù, Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu với người nhà họ Tổng
cũng xuất hiện mâu thuẫn, hết thảy những thứ này so với suy đoán trước đó của tôi càng hài | lòng hơn."
Khương Kiều Nhân sờ mình mặt một cái: "Nhưng mà gương mặt này của tôi tạm thời không thể dùng...!"
“Trước tiên đi nước ngoài đi, đến lúc đó còn cần thiết sẽ gọi cô về” Người đàn ông ra lệnh, bảo tài xế cho xe chạy.
Đi tới cửa Hoắc Anh Tuấn chợt quay đầu, nhìn chiếc xe nhỏ màu đen kia rời đi.
“Thế nào?” Quý Tử Uyên hỏi.
Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Mới vừa rồi cảm giác thật giống như có người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm chúng ta."
“Loại thân phận này của cậu, bị người khác nhìn không phải là rất bình thường sao."
"...!Đi thôi"
Hoắc Anh Tuấn xoay người.
Vừa đi vào nhà tang lễ, liền đụng phải Tống Dung Đức đang ở bên trong đốt nhan, Tống Dung Đức lạnh lùng nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái rồi quay mặt đi.
Quý Tử Uyên tiến lên hàn huyên, Hoắc Anh Tuấn trầm mặc tiến lên thắp nhang.
Ninh phu nhân không khách khí nói: “Cậu cả thắp hương nhanh lên một chút đi, thân phận địa vị của Nhạc Tuyền nhà chúng tôi, không thích hợp để cậu tới đây".
Nhạc Trí Dũng cũng tức giận tới, lúc định nói, nhìn phía cửa có bóng một người đàn bà đi tới.
Mấy tờ tiền giấy trong tay ông rơi trên mặt đất, mắt mở thật to: “Nhạc...!Nhạc Hạ Thu...!Hạ Thu trở lại...!"
“Ông chớ có nói bậy bạ, Hạ Thu đã chết” Ninh phu nhân ngẩng đầu nhìn qua, cũng bị dọa sợ đặt mông té lăn trên đất.
Tống Dung Đức, Quý Tử Uyên, Hoắc Anh Tuấn ba người cả kinh, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi từ cửa đi tới, trên người một bộ áo đầm màu đen cũng không giấu được đường cong lả lướt, tóc cô vén lên trang trọng, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiều diễm đánh một lớp phấn mỏng, phía dưới mắt là một viên mụn ruồi đen nhỏ quen thuộc, ánh đèn màu trắng phảng phất chiếu lên dung nhan thuần khiết của cô, vẫn chói mắt giống như năm xưa vậy.
“Xin lỗi, tôi lừa các người, thật ra thì tôi không có chết, chỉ là tôi...!Tôi không hề có thể lý do để trở về” Trên mặt xinh đẹp của Nhạc Hạ Thu tràn đầy bị ai cũng không biết làm sao.
“Có lý do gì không thể trở lại” Tống Dung Đức kích động hỏi: “Cô có biết mọi người cũng cho là cô đã chết hay không, những năm kia tôi...!Tôi với lão Hoắc bọn tô có biết bao thương tâm, nhất là lão Hoắc, thiếu chút nữa hỏng mất...!"
Hoắc Anh Tuấn từ đầu đến cuối yên lặng không nói, cả người thật giống như bỗng nhiên bị người điểm huyệt cấm vậy.
Nhạc Hạ Thu nhìn anh một cái, hốc mắt đều đỏ: "Thật xin lỗi, tôi có lý do không thể trở về."
“Có lý do gì là không thể nói, cô ở bên ngoài nhiều năm giả chết giả chết như vậy là vì cái gì? Tổng Dung Đức não nề truy hỏi.
- ----------------------.