Nếu như không phải là cô đi làm cái giám định thân nhân kia, Nhạc Tiêu Nhi cũng sẽ không bị người khác hãm hại.
“Không nghĩ tới các người còn tới được” Nhạc Tiêu Nhi kéo kéo môi, thật ra thì cô với bọn họ cũng biết không lâu.
"Chúng tôi tin tưởng cô chưa từng làm” Lâm Minh Kiều đã khóc lệ rơi đầy mặt: "Chúng ta nhất định sẽ vì cô lật án, cũng sẽ thay cô chăm sóc bố mẹ cô."
"Cảm ơn các người, nếu như có thể mong các người có thể đưa bố mẹ tôi nhanh rời khỏi Kinh Đô nhanh một chút” Nhạc Tiêu Nhi còn chưa nói hết liền bị người chấp hành luật pháp đẩy đi vào trong.
Cô quay đầu há miệng: “Cẩn thận Nhạc Hạ Thu...!"
Bởi vì cách quá xa, giọng nói của cô lại quá khàn, Khương Tuyết Nhu trên căn bản chỉ thấy mỗi cô đang động: “Cô ấy đang nói gì, thật giống như là bảo tớ cẩn thận cái gì tựa như."
“Đúng vậy.” Lâm Minh Kiều học cô khẽ nhếch miệng: “Cẩn thận ba gia tộc."
Khương Tuyết Nhu: ".."
Tâm tình cô cũng không nghĩ quá nhiều, bởi vì bên cạnh Sầm Gia Hân đang khóc đầu óc choáng váng một trận, đứng cũng đứng không vững nữa.
Hai người vội vàng đỡ Sầm Gia Hân: “Dì, dì yên tâm, chỉ cần Tiêu Nhi còn sống thì có hy vọng, chúng ta nhất định sẽ cứu cô ấy ra, một năm không được thì hai năm, ba năm"
"Cám ơn các con” Sầm Gia Hân cảm kích không thôi.
“Nhưng mà dì, dì vẫn là nên cùng chú rời khỏi Kinh Đô nhanh một chút đi” Khương Tuyết Nhu lo lắng nói: “Mới vừa rồi Tiêu Nhi nói đưa hai người rời khỏi đây nhanh một chút, con phỏng đoán cô ấy là biết cái gì, có thể các người đang gặp nguy hiểm."
Sầm Gia Hân có chút mờ mịt: “Tôi với Nhạc Bách Hoàng bình thường cũng không đắc tội người nào"
“Nhưng mà còn cảm thấy mới vừa rồi vẻ mặt của Tiêu Nhi rất nghiêm túc, còn có chút hoảng” Lâm Minh Kiều nói: "Dì và chú đi Thành Đông đi, nhà chúng con ở Thành Đông cũng không tệ lắm, con có thể để cho anh con giúp đỡ chăm sóc các người."
“Hai đứa trẻ này, cảm ơn các con” Sầm Gia Hân cảm kích không thôi.
"Di trở về đi thu dọn đồ đạc đi, về phần Tiêu Nhi thì cứ an tâm” Khương Tuyết Nhu thúc giục.
Chờ sau khi Sầm Gia Hân đi, Lâm Minh Kiều thở dài: “Nhà họ Nhạc ở Kinh Đô đã từng được coi là một nhà giàu có, không nghĩ tới ngắn ngủi mấy ngày lại biến thành như vậy"
“Đúng vậy.” Khương Tuyết Nhu cũng mờ mịt.
Lâm Minh Kiều thấy cô thở dài: “Cậu nói xem cậu bây giờ trở thành cái bộ dáng này, tớ làm sao có thể yên tâm xuất ngoại"
“Xuất ngoại?” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.
“Đúng vậy, bây giờ tớ bị nhà họ Tổng triệt đường sự nghiệp, anh tớ đề nghị để cho tớ xuất ngoại học bổ túc” Lâm Minh Kiều phiền muộn cúi đầu xuống: “Khoảng thời gian này, tớ cảm giác được mình quả thực quá nhỏ bé, quá vô dụng, tớ ở lại, nhưng không giúp được cậu, cũng không cứu được Tiêu Nhi, tớ muốn thay đổi trở nên cường đại hơn, một ngày nào đó, tớ sẽ vì cô ấy lật án".
Khương Tuyết Nhu ôm cô một cái, ở cái thành phố này, duy nhất chỉ có Lâm Minh Kiều người bạn này để cô có thể dựa vào, hôm nay cô cũng phải đi, thật chỉ còn lại một mình cô.
Lâm Minh Kiều lần nữa khóc.
Lúc này, một chiếc xe nhỏ màu đen đậu ở trước mặt hai người, Hoắc Anh Tuấn sải bước từ trong xe đi ra, mặt đầy âm u, có theo bản năng đem Khương Tuyết Nhu bảo hộ ở sau lưng.
“Tránh ra” Hoắc Anh Tuấn con người toát ra hàn quang: “Lâm Minh Kiều, tôi nhịn cô rất lâu rồi."
- ----------------------.