“Hoắc Anh Tuấn, tôi cũng nhịn anh rất lâu rồi, Tuyết Nhu mang thai con của anh, anh lại không thể đối với cô ấy tốt một chút, mỗi ngày đem cô ấy ném ở trong biệt thự một mình, anh chính là đối xử với cô ấy như vậy sao, cô ấy còn có thể dựa vào anh được không” Lâm Minh Kiều tức giận nói: “Anh người này có thể đừng trở mặt nhanh như vậy hay không, một thời gian lâu sau, cô ấy cũng là một con người, sẽ không chịu nổi"
“Cô im miệng, chuyện chúng tôi có không có tư cách quản” Hoắc Anh Tuấn đem cô hất ra, trực tiếp đem Khương Tuyết Nhu ôm lên xe.
Khương Tuyết Nhu nhắm hai mắt.
Anh lại không tôn trọng bạn có như vậy, thật khiến cho cô rất tức giận.
Dĩ nhiên, hoặc là vì anh tự cho mình là tôn quý, cho tới bây giờ không có để mắt qua cô và bạn cô.
“Làm sao, bây giờ nhìn anh một cái cũng ngại phiền sao"
Hoắc Anh Tuấn nắm lấy cằm cô, trong trong mắt đậm màu mực tràn đầy khói mù: “Mở mắt ra."
Khương Tuyết Nhu cảm thấy vô lực, khi con ngươi mở ra lần nữa, cô nhìn mặt mũi tôn quý tinh xảo phía trước, rõ ràng là một gương mặt quen thuộc, nhưng bên trong nguội lạnh đến xa lạ khiến cho tim cô đau nhói: “Hoắc Anh Tuấn, Minh Kiều nói đúng, anh vẫn luôn cứ lặp đi lặp lại một vòng vô thường như vậy, thời điểm đối với tốt với tôi, thật giống như có thể đem ngôi sao trên bầu trời hái xuống, thời điểm không tốt thì lại đem tôi nhét vào trong kho lạnh lẽo, tôi thật rất mệt mỏi".
"Em nghĩ anh như vậy sao? Người phụ nữ như em, lại không thể an phận một chút cho anh? Biết rõ tôi ghét Nhạc Tiêu Nhi, cũng không tiếc dùng đứa trẻ trong bụng uy hiếp tôi."
Hoắc Anh Tuấn tràn đầy tức giận: "Có phải ở trong mắt em, đứa trẻ của chúng ta không có quan trọng bằng Nhạc Tiếu Nhi hay không, vì bọn họ, em thậm chí còn có thể dùng an nguy của đứa trẻ đối phó với anh."
Khương Tuyết Nhu buồn bã bật cười: "Anh cho là tôi muốn sao, tôi là một con người, hôm nay lại giống như chim bị anh nhốt vào trong lồng, mỗi ngày một chút tự do cũng không có, nếu như sớm biết gả cho anh tôi phải trải qua cuộc sống như vậy, tôi thà không muốn có đứa trẻ này"
Thân thể Hoắc Anh Tuấn hung hăng chấn động một cái.
Hồi lâu, anh nhìn cô cười, ánh mắt đỏ thắm hiện đầy thất vọng: “Khương Tuyết Nhu, cô căn bản cũng không xứng đáng làm một người mẹ.
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy trong đầu dây thần kinh căng thẳng thật giống như trong nháy mắt bị xé đứt ra, cô mất lý trí.
hét to: “Cảm thấy tôi không xứng làm mẹ vậy thì hãy cùng tôi ly dị, anh đi tìm một người khác phối hợp làm mẹ, tôi trèo cao không tới anh."
Hoắc Anh Tuấn nắm chặt quả đấm, huyệt thái dương tức giận giật giật: Ngôn Minh Hạo, đưa cô ấy trở về biệt thự.
"Tôi không muốn, tôi không muốn về lại cái lồng chim đó.
“Cô không có tư cách lựa chọn.” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô thốt ra từng chữ từng câu.
Khương Tuyết Nhu há mồm, vết thương trong lòng giống như bị rạch ra, nước mắt cô rào rào rớt xuống, đột nhiên mất khống chế đánh lên lưng anh: “Hoắc Anh Tuấn, anh tại sao phải đối xử với tôi như vậy, anh nói cho tôi biết, kết quả tôi đã làm sai điều gì, tôi cái gì cũng không có, dung mạo không có, tự do không có..."
Thậm chí ngay cả hai người bạn thật lòng duy nhất, một người bị giam cả đời, một người bị triệt đường sự nghiệp buộc phải rời đi.
Người đàn ông duy nhất cô yêu lại đối với cô lạnh nhạt giống như đao vậy.
"Cô điên rồi..."
Hoắc Anh Tuấn hét lên một câu, đột nhiên trước mắt cô tối sầm, thân thể ngã về phía sau.
Anh lập tức đỡ lấy cô, nhưng Khương Tuyết Nhu đã hôn mê bất tỉnh.
“Đưa cô ấy đi bệnh viện” Hoắc Anh Tuấn gầm thét.
Hoắc Anh Tuấn nhíu chặt chân mày: “Cô ấy không cần tôi bầu bạn."
Bác sĩ cười: “Làm sao có thể, tôi cũng là phụ nữ, đã từng sinh con, phụ nữ dù là ngoài miệng nói lời lạnh lùng, nhưng trong thời kỳ này vẫn luôn khát vọng chồng bầu bạn, phụ nữ là vô cùng mâu thuẫn, thích miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo."
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.
- ----------------------.