“Còn có sau này trừ thời điểm chữa bệnh, anh không thể cùng Nhạc Hạ Thu đơn độc ở chung với nhau, em biết Tổng Dung Đức mấy người bọn họ có quan hệ tốt với cô ta, sẽ thường xuyên hẹn gặp mặt, nếu như lần sau các người bốn người muốn tụ họp, anh có thể dẫn theo em đi."
Khương Tuyết Nhu đem mặt vùi vào trong lồng ngực anh, một bàn tay vuốt ve theo dáng người anh.
Hoắc Anh Tuấn đã rất lâu không thấy cô chủ động ôn thuận như vậy, trong lòng trong nháy mắt có chút mềm nhũn không biết phải làm sao: “Nhưng mà Tống Dung Đức bọn họ..." Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
“Em biết bọn họ không thích em, nhưng mà không quan trọng, vì không để cho chồng em bị người đàn bà khác cướp đi, em có thể chịu đựng"
Khương Tuyết Nhu ngửa đầu, một đôi mắt to mê người chớp chớp: “Ai bảo chồng em lại đẹp trai như vậy chứ, em thích anh" ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
“Cục cưng, đều nghe em hết” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nóng lên, cúi đầu hôn đôi môi cô.
Trong lòng than thở, anh đã hoàn toàn bị cái người phụ nữ này hớp hồn, làm sao còn có thể để ý Nhạc Hạ Thu như thế nào nữa.
chứ, nhưng mà chỉ cần cô vui vẻ là được rồi, muốn đi thì đi thôi.
Buổi sáng tám giờ bốn mươi.
Hoắc Anh Tuấn mới ôm cô đi vào phòng ăn.
Khương Tuyết Nhu một cái miệng nhỏ hơi đỏ sưng, gương mặt hồng hồng thẹn thùng.
Bà cụ Hoắc là người từng trải, nhìn một cái cũng biết hai cái miệng nhỏ buổi sáng xảy ra chuyện gì, có chút yên tâm vui vẻ, lại có điểm bận tâm: “Lúc này mới giống là dáng vẻ hai vợ chồng nên có, nhưng mà nên chú ý vẫn là phải chú ý, bác sĩ nói ba tháng trước..." Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
“Bà nội, bọn con không có, bà không cần luôn là nhắc nhở, con cũng không phải là con nít” Hoắc Anh Tuấn vừa nghe cả mặt liền tối sầm, Khương Tuyết Nhu lại là hận không thể đem đầu chui vào trong kẽ hở dưới sàn nhà.
Một bên Hoắc Phong Lang đang ăn điểm tâm trong lòng giật mình, ngày hôm qua còn huyên náo không thể giảng hòa được, hôm nay lại như vậy, thật là giống như đứa con nít vậy.
Thật không biết là Hoắc Anh Tuấn có kỹ thuật dụ dỗ cao siêu hay là Khương Tuyết Nhu đối với người đàn ông lại dốc lòng đến vậy, quả nhiên cả hai vợ chồng đều như nhau.
“Đúng rồi, nghe nói ngày hôm qua ba người các người cùng nhau trở về?” Ông cụ Hoặc đột nhiên hỏi.
Hoắc Phong Lang ho khan một cái thiếu chút nữa bị sặc phun cả cơm ra ngoài.
Hoắc Anh Tuấn thản nhiên nhìn anh ta một cái: “Tối hôm qua Tuyết Nhu tìm con, Hoắc Phong Lang đưa cô ấy đến tìm con, chúng con cùng nhau ăn khuya rồi mới trở về."
Vừa dứt lời, Khương Tuyết Nhu liền đạp anh một cước.
Muốn tìm anh? A, nói láo này nói thật cũng không biết xấu hổ, cô rõ ràng là đi bắt gian.
Hoắc Anh Tuấn thống khổ nhìn cô một cái, Khương Tuyết Nhu quay mặt qua một bên không thèm để ý tới anh.
"Rầm."
Bà cụ Hoắc kích động muỗng canh trực tiếp rơi xuống ở trong chén, bà kích động nói: “Cô ta không có chết sao"
“Không có chết, đã trở lại, trước kia là chúng ta lầm” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt giải thích.
- ----------------------.