Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Trước kia thật không nhớ nhung đến Diệp Gia Thanh như vậy, bây giờ rất hy vọng ông ấy có thể tỉnh, ít nhất mình còn có một người nhà có thể dựa vào.

“Bố, bố nhanh tỉnh lại mau lên đi, con bây giờ rất khổ cực, con rất cần bố"
Nước mắt rơi vào trên mu bàn tay cảu Diệp Gia Thanh, cô không chú ý tới, tay Diệp Gia Thanh nhẹ nhàng giật giật.

Sau đó, Khương Tuyết Nhu lại đi ghé qua phòng bệnh của Nhạc Hoàng Bách.
Vừa đi vào, liền thấy Nhạc Hoàng Bách một mình chật vật khom người đi lấy bộ đi tiểu.

"Bác trai, để con giúp bác” Khương Tuyết Nhu vội vàng đi hổ trợ: “Con là bạn của Nhạc Tiếu Nhi"
“Cám ơn” Nhạc Hoàng Bách ngượng ngùng nhận lấy.

Một lát sau, Khương Tuyết Nhu từ phòng vệ sinh đem nước tiểu đi đổ, lúc đi ra hỏi: “Bác trai, làm sao mà chỉ có một mình bác đây, dì đâu, người hộ lý đầu"
“Hộ lý sáng nay không tới, dì con buổi sáng trở về thu dọn đồ đạc rồi, bảo là muốn đem bác chuyển tới Thành Đông để chữa trị, nhưng vẫn chưa có tới, điện thoại cũng không gọi được” Nhạc Hoàng Bách có chút nóng nảy: “Đáng tiếc cái bộ dáng này của bác không về nhà được, bằng không bác cũng muốn tự mình đi tìm bà ấy, nhưng mà lúc nãy thật may có Minh Kiều tới, bác đã nhờ cô ấy đi tìm Sầm Gia Hân".

Khương Tuyết Nhu chợt nhớ tới ngày đó Nhạc Tiếu Nhi sốt ruột nói bảo hai vợ chồng bọn họ nhanh một chút rời khỏi, vô hình lại có loại dự cảm xấu: “Không phải bác còn có con trai sao, còn có Nhạc Hạ Thu, cô ta cũng đã trở lại, không tới đến chăm sóc bác sao"
“Nhạc Hạ Thu?” Nhạc Hoàng Bách kinh ngạc: “Con bé không chết sao"
“Bác không biết cô ấy không có chết sao, sao cô ta lại không tới tìm bác.” Khương Tuyết Nhu cũng hết ý kiến, bố nằm viện mấy ngày, Nhạc Hạ Thu có thời gian rảnh rỗi đi tham gia tang lễ của Nhạc Hạ Tuyền, nhưng hoàn toàn không đến thăm bố ruột, coi như bố đã tái giá nhưng cũng không thể như vậy.

“Bác thật không biết.” Nhạc Hoàng Bách bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười khổ:"Được rồi, đối với hai đứa con này có nuôi cũng như không vậy, thật may bác đã sớm đoán được, đời này chỉ có dựa vào Nhạc Tiêu Nhi với Sầm Gia Hân, đáng tiếc Nhạc Tiêu Nhi..."
Ông vừa nói đáy mắt vừa ngấn lệ trực trào ra: “Bác buổi chiều mới nói với Tiêu Nhi nếu không chịu được, thì bảo con bé đem công ty đi bán, ba người một nhà rời khỏi chỗ này, không nghĩ tới vừa quay đầu liền xảy ra chuyện".

Khương Tuyết Nhu do dự một chút hỏi: “Bác trai, bác biết tập đoàn Nhạc thị bây giờ đã là do Nhạc Trạch Đàm tiếp nhận không?"
“Nhạc Trạch Đàm?” Nhạc Hoàng Bách kinh ngạc sau đó lắc đầu liên tục: “Cái tên nghiệt súc này có năng lực gì để trông coi Nhạc thị chứ, cả đời này của bác hối hận nhất chính là sinh ra đứa con trai này, chuyện xấu không chừa, làm gì lại không có bị giam lại, nếu là nó lên làm tổng giám đốc, sau này nhất định sẽ càng ngông cuồng"
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, không nghĩ tới Nhạc Hoàng Bách đối với đứa con trai này bất mãn như vậy, nhưng mà lời ông nói cũng là nói thật.

Một lát sau, Nhạc Hoàng Bách thở hổn hển, khoát khoát tay: “Được rồi, chuyện của Nhạc thị bác cũng không muốn quản nữa, bây giờ bác chỉ muốn cùng Sầm Gia Hân rời khỏi Kinh Đô, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp cứu Tiêu Nhi, Tiêu Nhi nhất định là oan uổng, bác biết, nó không thể nào hại Nhạc Hạ Tuyền, nó với đứa bé Nhạc Hạ Tuyền kia trước kia chơi cũng không tệ lắm".

Khương Tuyết Nhu do dự một chút, hỏi: “Bác trai, bác với người con gái Nhạc Hạ Thu tình cảm có phải cũng không tốt lắm hay không, nếu không tại sao cô ta không có tới thăm bác...!"

Thật ra thì Nhạc Hoàng Bách cũng thật không dễ dàng.

Rõ ràng hai chị em Nhạc Hạ Thu đều không phải là người tốt, đám người Hoắc Anh Tuấn kia lại đem cô ta xem như là bảo bối vậy, khiến cho cô thật đau đầu.

Không bao lâu, Lâm Minh Kiều gọi điện thoại tới cho cô: “Tuyết Nhu, không xong, mẹ Tiêu Nhi chết rồi."
Khương Tuyết Nhu hoảng sợ, miễn cưỡng trấn định đi ra phòng bệnh, hạ thấp giọng nói: “Cậu đừng dọa tới"
- ----------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui