Sau lưng, trong mắt Nhạc Hạ Thu, một đôi mắt thoáng qua một tia u ám.
Cô ta vốn là không muốn để cho Sầm Gia Hân được bình yên an táng, không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn lại cố ý dặn dò Tống Dung Đức chuyện này, là không yên tâm cái gì sao.
Cô ta càng không có nghĩ tới hôm nay Khương Tuyết Nhu lại ghi âm lại, khiến cho cô ta hiểu cảm giác lấy đá đập vào chân mình nghĩa là gì.
Khương Tuyết Nhu đáng chết, đáng ghét giống như Nhạc Tiêu Nhi vậy.
Trong bãi đậu xe.
Lâm Minh Kiều vẫn còn ở nhỏ giọng than phiền với Khương Tuyết Nhu: "Tớ mới phát hiện Tống Dung Đức lại thích Nhạc Hạ Thu, loại đàn ông này sau này ai thích vô anh ta là xui xẻo, đồ không có não, bị Bạch Liên Hoa đùa bỡn xoay vòng vòng, chết tiệt, anh ta sẽ không hôn qua Nhạc Hạ Thu chứ, tớ đột nhiên rất muốn ói, thôi chết, lúc trước tớ còn cưỡng hôn anh ta, vậy có tính là gián tiếp hôn môi Nhạc Hạ Thu hay không chứ" Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
Khương Tuyết Nhu bày tỏ khiếp sợ: “Cậu lúc nào mà lại hôn Tống Dung Đức chứ, cậu là không có người đàn ông để cưỡng hôn.
hay sao, tùy tiện cưỡng hôn một tên ăn mày cũng tốt hơn là với anh ta."
“Còn không phải là lúc trước Giang Quý Dương tới tìm tớ hay sao, vừa vặn Tống Dung Đức đi tới bên cạnh tới, tớ liền cưỡng hôn.
anh ta trả thù Giang Quý Dương, tớ bây giờ hối hận muốn chết, muốn ói." Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Khương Tuyết Nhu sắc mặt khó coi: “Đừng nói cậu muốn ói, tớ còn muốn ói hơn nữa đây, Nhạc Hạ Thu là bạn gái cũ của chồng tớ, cũng không biết hôn qua bao nhiêu hồi."
“Đúng vậy, vậy là cậu với Nhạc Hạ Thu gián tiếp hôn môi vô số lần, trở về tầm cái miệng một chút."
Hoắc Anh Tuấn đang đi phía trước: ".."
Trong đầu anh nhất thời như có mười ngàn con ngựa lao nhanh qua, hai người không biết là ở bãi đậu xe tiếng rất vang hay sao, lời bọn họ nói anh đều nghe rõ ràng hết đó.
Anh với Tống Dung Đức ở trong mắt bọn họ thật là thúi cứt chó vậy sao, đến nổi như vậy sao.
Hoắc Anh Tuấn trong mắt lộ ra vẻ lúng túng: “Anh cũng không nghĩ tới.....!
"Anh cũng không nghĩ tới rất nhiều chuyện"Khương Tuyết Nhu cười nhạt: "Anh nói xin lỗi với tôi thì có ích lợi gì, người cũng đã chết sạch, làm phiền anh lần sau thời điểm muốn giúp người thì nên nghĩ rõ ràng một chút là người anh đang giúp chính là một tên rác rưởi."
“Đúng rồi, Nhạc Trạch Đàm là cái đồ rác rưởi, chúng ta muốn một mực vì người khác mà ồn ào mãi như vậy hay sao” Hoắc Anh Tuần lấy lòng nói: “Sau khi tan việc anh dẫn em đi dạo phố mua đồ có được hay không."
- ----------------------.