“Xin lỗi, tôi không có tâm tình đi dạo phố, còn có một chuyện nữa tôi thật lòng hy vọng anh không nên làm luôn là giúp Nhạc Hạ Thu, tôi không quan tâm trước kia cô ta ở trong lòng anh là cô gái thuần khiết thiện lương biết bao nhiêu, nhưng cô ta mất tích mấy năm, anh biết cô ta đã chuyện gì xảy ra, cô ta vẫn là cô ta ngày xưa được hay không?"
Khương Tuyết Nhu hất tay anh ra cũng không quay đầu lại đi.
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt trầm xuống xoa xoa huyệt thái dương.
Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
Thẳng thắn mà nói, hôm nay Nhạc Hạ Thu cũng để cho anh có chút thất vọng với cảm giác xa lạ.
Nếu không phải Khương Tuyết Nhu có thu âm, anh có thể thật sẽ hiểu lầm.
Lúc này tỉnh táo cẩn thận suy nghĩ lại một chút, mỗi lần Nhạc Hạ Thu đối mặt đụng chạm với Khương Tuyết Nhu, anh thật giống như luôn làm theo bản năng nghiêng về Nhạc Hạ Thu một chút.
Tại sao lại như vậy.
Khương Tuyết Nhu đã là vợ mình.
Anh hẳn nên tin tưởng vợ mới đúng.
Nhìn dáng vẻ này, sau này thật muốn cách xa Nhạc Hạ Thu ra một chút.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi ăn điểm tâm, Khương Tuyết Nhu đổi một bộ váy đầm dài màu đen từ trong phòng thay đồ đi ra.
Hoắc Anh Tuấn cả người tây trang màu đen đứng ở cửa, hiển nhiên là chờ đợi đã lâu: “Không phải là em muốn đi tham gia tang lễ của Nhạc Hoàng Bách hay sao, anh đưa em đi." Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lạnh như băng quét qua, Hoắc Anh Tuấn trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng không thể làm gì khác hơn là giả bộ cười nói: “Anh không phải là vì đi nhìn Nhạc Hạ Thu, anh chỉ là sợ em bị người khác khi dễ."
"...!Cuối cùng cũng nghe được anh nói một câu tiếng người”Khương Tuyết Nhu âm dương quái khí tố khổ.
Hoắc Anh Tuấn: "Anh..."
Được rồi, như vậy nói anh là hắn phải nói lời xin lỗi, buồn rầu.
Sau khi đến nhà mai táng
Khương Tuyết Nhu đi vào chia buồn, Nhạc Trạch Đàm và Nhạc Hạ Thu mặc quần áo màu đen quỳ xuống trước quan tài trước đốt tiền giấy.
Nhạc Hạ Thu hốc mắt sưng đỏ, đáy mắt còn ngấn nước mắt, cô ta ngửa đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn: "Anh Tuấn, thiếu phu nhân, các người tới đi".
"Ừ"Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt gật đầu một cái, vội vàng đốt cây hương thận trọng đưa cho Khương Tuyết Nhu: “Cẩn thận một chút, coi chừng bỏng tay"
Trên mặt Nhạc Hạ Thu cứng đờ.
Cô tiều tụy dáng vẻ đau thương anh không nghe thấy không hỏi, nhưng lo lắng tay Khương Tuyết Nhu sẽ bị bỏng.
Chẳng lẽ anh
không biết cô đốt tiền giấy cả đêm hay sao.
Khương Tuyết Nhu đi đến quan tài nhìn một cái, bên cạnh di thể bày một hộp tro cốt: “Đó là..."
“Đó là của tro cốt của mẹ tôi”Nhạc Hạ Thu vội vàng tràn đầy áy náy nói: “Ngày hôm qua ở bệnh viện giúp lo chuyện của bố ta, không nghĩ tới trở về nhà tang lễ, di thể của mẹ ta đã bị hỏa táng rồi."
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa khí tức không thông.
Dì Sầm một người sống sờ sờ như vậy đột nhiên chết cũng được đi, đưa tiễn cũng không có, biến thành hợp tro cốt.
“Chuyện này không thể trách Nhạc Hạ Thu"Tổng Dung Đức đi tới nói: “Cô ấy cũng tận lực, hơn nữa cô ấy cũng đã mua xong mộ huyệt, đến lúc đó dì Sầm cùng bác trai sẽ được an táng bên trong một cái mộ huyệt"
- ----------------------.