"Đi lên chữa trị đi”Hoắc Anh Tuấn nói xong xoay người đi lên.
Khương Tuyết Nhu cắn môi, nhìn bóng lưng của hai người biến mất ở ngay góc xoắn cầu thang.
Cái người Nhạc Hạ Thu này thật là xảo quyệt, chỉ vài ba lời, làm cho mình trở thành giống như là vì ghen đến ngay cả bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn cũng không để ý vậy.
Toàn bộ quá trình trị liệu, cô ở dưới lầu trông nom nửa bước cũng chưa từng rời đi.
Ước chừng qua hơn bốn mươi phút sau, trên lầu chợt truyền tới tiếng đập đồ cùng tiếng thét chói tai của người đàn bà.
Cô lập tức vội vàng xông tới, nhưng phát hiện bên trong bị khóa trái.
"Dạ Tần, đi lấy chìa khóa tới”Cô lập tức ra lệnh.
Dì Tần hốt hoảng vội vàng xuống lầu lấy chìa khóa, vừa muốn mở cửa, bên trong cửa bỗng nhiên mở ra, Hoắc Anh Tuấn chỉ mặc một cái quần dài gương mặt đầy hốt hoảng ôm Nhạc Hạ Thu từ bên trong lao ra, trên đầu Nhạc Hạ Thu toàn là máu, trên cổ còn có một vết thương lớn.
Khương Tuyết Nhu kinh sợ: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn chỉ khẽ nhúc nhích môi, Nhạc Hạ Thu trong ngực đột nhiên đau đớn hừ một tiếng.
"Không có chuyện gì, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện"Hoắc Anh Tuấn ôn nhu trấn an cô ta một câu, ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn Khương Tuyết Nhu, nhanh chóng ôm Nhạc Hạ Thu rời đi.
Trong biệt thự lớn như vậy, chờ đến khi Khương Tuyết Nhu hồi phục lại tinh thần, thân thể lạnh rùng mình một cái.
Cô đi vào trong phòng chữa trị nhìn một cái, bên trong một mảnh hỗn độn, bàn, ghế đều bị đá ngã, cô không phải chưa thấy qua dáng vẻ Hoắc Anh Tuấn bị bệnh, Nhạc Hạ Thu bị thương, bây giờ tỉnh hồn lại Hoắc Anh Tuấn nhất định rất áy náy.
Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
"Thiếu phu nhân...!” Dì Tần lo lắng nhìn cô.
“Không có sao, hỏi thăm một chút Nhạc Hạ Thu được đưa đến bệnh viện nào, tôi đi thăm cô ta một chút.” Khương Tuyết Nhu phân phó nói.
Hai mươi phút sau, cô lấy được tin tức, thì ra là đến bệnh viện kia của Quý Tử Uyên.
Kiều Vỹ lái xe đưa cô tới đó.
Mới vừa đi tới cửa, bên trong liền truyền tới giọng nói ôn nhu của Hoắc Anh Tuấn: “Cô đừng lộn xộn."
“Không quan trọng, chẳng qua là vết thương nhẹ"
“Cái gì gọi là vết thương nhẹ, chính tôi dùng lực lớn bao nhiêu trong lòng tôi biết rõ, rõ ràng chữa trị gặp nguy hiểm, tại sao cô | lại không nói với tôi".
“Không quan trọng, chỉ cần có thể trị hết bệnh cho anh tôi bị thương một chút cũng không sao" “Hạ Thu...!".
“Nếu như điều anh muốn nói là bảo tôi đem vị trí nhường lại cho Nhạc Hạ Thu, xin lỗi, tôi không thể đáp ứng” Khương Tuyết Nhu mặt đầy lạnh nhạt nói.
“Cô mới vừa rồi hẳn đã nghe được, trong lòng Hạ Thu một mực yêu lão Hoắc, lão Hoắc trong lòng cũng có Hạ Thu" Tống Dung Đức phiền não nói: “Hết thảy những thứ này cũng là bởi vì cô."
- ----------------------.