Nhạc Hạ Thu nhìn lướt qua vẻ mặt lạnh lùng của Khương Tuyết Nhu, đáy mắt thoáng qua một chút hiểu rõ, lộ ra dáng vẻ tấm lòng của một người chị: “Chúng ta đi ca hát đi."
Khương Tuyết Nhu im lặng liếc hai người đàn bà này một cái.
Bạch liên hoa gặp trà xanh.
Sự kết hợp tuyệt vời.
Sớm biết tới nay cô có chết cũng không nên tới.
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng nhạc, Khương Tuyết Nhu rất nhanh nghe được nhịp điệu, là bài của Phạm Vĩ Kỳ ( một mùa hè giống như một mùa thu).
Trước kia cô cùng Lâm Minh Kiều, Thang Nhược Lan ba người thường xuyên hát.
Lúc này, Thang Nhược Lan cầm một cái micro đưa tới cho cô trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, còn dùng micro nói: “Tuyết Nhu, chúng ta cùng nhau hát đi, đây là bài hát mà hai chúng ta thích nhất, tớ biết là tớ đã làm sai một ít chuyện, trừ xin lỗi cậu thì tớ thật không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng mà tớ rất nhớ tình cảm chị em tình nghĩa giữa chúng ta, ban đầu nếu như không phải là cậu khích lệ tớ, tớ cũng sẽ không bước vào giới giải trí đi tới ngày hôm nay, tớ rất nhớ cậu, thật sự."
Nói đến hai chữ cuối cùng, cô ta cũng nghẹn ngào.
Khương Tuyết Nhu cũng có chốc lát hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền cảm giác rất buồn cười.
Thang Nhược Lan sẽ hối hận sao, ban đầu cô ta đã làm không ít qua chuyện bỏ đá xuống giếng đi.
“Thang Nhược Lan, cô muốn diễn trò, tôi thật không có tâm tình cùng cô diễn” Khương Tuyết.
Nhu lạnh giọng mỉa mai.
Quý Tử Uyên buông ly rượu xuống, trong trong mắt thoáng qua chút không vui.
Tống Dung Đức lại là không thể nhịn được nữa nói: “Khương Tuyết Nhu, người ta thành tâm thành ý xin lỗi cô, cô có đến nổi phải như vậy không, thật tưởng là trở thành vợ của lão Hoắc là | giỏi sao"
Nhạc Hạ Thu thở dài nói: “Thật ra thì tôi có thể hiểu cảm giác bị bạn tốt có hiểu lầm, nhưng mà đã có tình cảm nhiều năm như vậy, có thể lần nữa gặp nhau là duyên phận, tôi ngược lại thật hâm mộ lúc đi học có được tình bạn thân tình, thuần túy, sạch sẽ, không có bất kỳ lợi dụng nào, không cần chờ đến sau khi mất đi rồi hối hận."
Khương Tuyết Nhu hết ý kiến.
Những người này mỗi một người đều dùng ánh mắt bài xích nhìn chằm chằm mình, thật giống như mình là một người có lòng dạ nhỏ mọn rất xấu.
Một lát sau, cô cười: “Đây là lần đầu tiên tôi biết đây.
Hoá ra sau khi bị người khác hung hăng.
tổn thương qua, người bị hại không tha thứ cũng thành một cái sai, thì ra đây chính là đạo đức của kẻ bắt cóc."
Cô buồng cây gậy đánh bida xuống: “Không chơi nữa, tôi thấy ở chỗ này tôi cũng không được mọi người hoan nghênh, cũng không làm phiền mọi người vui vẻ." Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Cô nói xong xoay người rời đi, Hoắc Anh Tuấn lập tức vội vàng nắm được cổ tay cô: “Tuyết Nhu...!"
“Lão Hoắc, cậu để cho cô ta đi đi, thật chịu đủ rồi, từ sau khi cô ta xuất hiện liền đủ các loại âm dương quái khí, trước kia cậu không mang theo cô ta tới mọi người không phải đã chơi thật vui vẻ sao” Tống Dung Đức giọng rất khó nghe nói.
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lạnh lùng quét qua anh ta một cái: “Nói thật, ngồi đây với một đám đàn ông không não như các người tôi cũng rất mệt mỏi”.
Lần này, Quý Tử Uyên thần sắc cũng thay đổi, anh ta lạnh lùng mở miệng: “Lão Hoắc, cậu đưa cô ta trở về đi, lần sau đừng mang cô ta tới nữa"
“Vừa vặn, tôi cũng không có hứng thú tới” Khương Tuyết Nhu hất tay anh ra trực tiếp đi.
Hoắc Anh Tuấn tức giận trợn mắt nhìn Quý Tử Uyên và Tống Dung Đức một cái, đuổi theo.
Trong phòng, Thang Nhược Lan mặt đầy thấp thỏm cùng hối tiếc: “Đều do tôi, nếu như tôi không tìm Tuyết Nhu đến hát, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy."
Lưu lại Quý Tử Uyên mặt đen như mực mờ mịt, Thang Nhược Lan cũng bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Đi ra khỏi nơi đó.
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên, chỉ cần phải đối mặt cùng đám bằng hữu này của Hoắc Anh Tuấn, tâm tình liền sẽ uất ức.
- ----------------------.