Khương Tuyết Nhu không có quan tâm đến ánh mắt của nhân viên lễ tân, kiên trì nói: “Có chuyện thì tôi cũng phải đi lên."
Cô trực tiếp đi lên lầu.
Lúc đẩy ra cửa phòng làm việc, bên trong lập tức truyền tới giọng nói không vui của Hoắc Anh Tuấn: “Ai cho phép các người không gõ cửa đi vào...!"
Lời còn chưa nói hết, lúc thấy Khương Tuyết Nhu âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Khương Tuyết Nhu cũng nhìn thấy tình cảnh trong phòng làm việc, Nhạc Hạ Thu ngồi ở trên đùi anh, một màn kia khiến cho cô chán ghét, buổi sáng mới cô vừa mới ói, bây giờ lại muốn ói.
“Thiếu phu nhân...!” Nhạc Hạ Thu tay chân luống cuống vội vàng từ trên đùi Hoắc Anh Tuấn đứng lên: “Thật xin lỗi...!" Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
“Nhạc Hạ Thu, không cần phải giả bộ trước mặt tôi, quyến rũ chồng tôi, trong lòng cô không có một chút liêm sỉ nào sao” Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa xông tới giơ tay lên định cho cô ta một bạt tai.
Nhưng nửa đường Hoắc Anh Tuấn bắt được cổ tay cô.
Anh âm u nhìn chằm chằm vào cô: “Khương Tuyết Nhu, cô nghĩ cô là cái thứ gì, dám động thủ với Nhạc Hạ Thu hay sao, cút cho tôi."
Cánh tay anh dùng sức hất cô ra, nếu như không phải là Kiều Vỹ đỡ, cô đã trực tiếp ngã xuống.
“Cậu cả, anh không thể như vậy, thiếu phu nhân đang mang thai” Kiều Vỹ nhắc nhở.
“Ai bảo cô ta không tự mình ở biệt thự sống thật tốt mà lại chạy ra đây” Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nói.
Khương Tuyết Nhu buồn bã cười một tiếng: “Anh cho là tôi muốn sao, chồng tôi hiện đang chăm sóc người đàn bà khác, ôm người đàn bà khác, tôi ngủ được sao, anh tối hôm qua có phải là suốt đêm ở cùng chung một chỗ với cô ta hay không?"
| Hoắc Anh Tuấn tránh mặt không trả lời cô, nhưng yên lặng tương đương với ngầm thừa nhận.
Trong nháy mắt đó, cả người Khương Tuyết Nhu bị một cảm giác tuyệt vọng bị ai bao phủ, sắc mặt tái nhợt giống như giấy vậy.
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Hoắc Anh Tuấn môi mỏng khẽ nhúc nhích, không biết làm sao phải, trong lòng dâng lên một tia đau đớn.
Lúc này, Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên nói: “Thật xin lỗi, Tuyết Nhu, ngày hôm qua là người tôi không quá thoải mái.
"
“Đúng vậy, người không quá thoải mái liền có thể giữ lại chồng của người khác qua đêm.
A, Nhạc Hạ Thu, cô rõ ràng cũng không cần mặt mũi, chuyện cho tới bây giờ cô đừng nữa giả bộ mình thuần khiết nữa có được không."
Khương Tuyết Nhu lại nghe không nổi nữa, hít sâu một cái, sợ mình sẽ mất khống chế: "Cô có thể để cho tôi với chồng tôi trò chuyện riêng với nhau một chút được hay không, nếu như cô cứ phải mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là gọi ký giả đến đây, chúng ta cùng nhau trò chuyện."
| Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn thoáng qua một chút nổi nóng: “Đây là chuyện riêng của tôi, cô gọi ký giả tới để cho bọn họ định làm gì Hạ Thu."
Khương Tuyết Nhu trong cổ họng phát ra tiếng cười giễu cợt.
Anh vĩnh viễn cũng chỉ để ý có mỗi mặt mũi của Nhạc Hạ Thu, vậy cô thì sao chứ? Có thể bị anh tùy tiện chà đạp sao.
“Cô cười cái gì mà cười” Hoắc Anh Tuấn bị nụ cười của cô làm cho trong lòng càng phát cáu, không thoải mái, cũng rất phiền não.
"Anh Tuấn, các người đừng ồn ào, hay là tối nên đi thôi” Nhạc Hạ Thu xốc cái túi bên cạnh lên, không đành lòng nói: “Bây giờ thời đại internet, đợi một hồi nếu như ký giả biết được, người bên ngoài nhất định sẽ dùng lời khó nghe mắng anh."
So với việc tin anh tàn nhẫn thay lòng, thì cô tình nguyện tin anh là bị Nhạc Hạ Thu thôi miên tâm trí.
“Hoắc Anh Tuấn, tại sao anh đột nhiên lại biến thành như thế này."
Cô nhìn thẳng vào cặp mắt của người đàn ông này, hốc mắt sưng đỏ: “Anh rõ ràng nói là trong lòng anh bây giờ chỉ có mình tôi, cho tới bây giờ không có ý định cùng Nhạc Hạ Thu hợp lại, anh trước giờ là đang gạt tôi sao."
Hoắc Anh Tuấn hơi ngẩn ra, anh đã nói qua lời như vậy sao.
- ----------------------.