“Không cần".
Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, cô đi làm gì, lúc này anh ta tuyệt đối là đi tới đồn cảnh sát hoặc là đi tìm Nhạc Hạ Thu rồi.
Trên thực tế, cô đoán không lầm.
Hai mươi phút sau, Hoắc Anh Tuấn xuất hiện ở trong đồn cảnh sát, Nhạc Hạ Thu đã ở đó chờ từ lâu, một đôi mắt khóc đỏ bừng.
"Anh Tuấn...!” Vừa thấy được anh, Nhạc Hạ Thu lập tức nhào vào trong ngực anh nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, anh em lại gây họa cho anh, em không nghĩ tới anh ấy lại không chịu thua kém như vậy".
“Là bởi vì trước kia luôn là có anh ở sau lưng chống cho anh ta, cho nên anh ta càng ngày càng không chút kiêng kỵ phải không? Trên gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Anh Tuấn hiện đầy tức giận: “Lại dám dẫn người xông vào trong nhà người khác, lại là dùng dao đâm người khác, lại là bỏ thuốc cưỡng hiếp, thật là toàn bộ Kinh Đô đều do anh ta định đoạt, anh ta tại sao không mang theo súng đi cướp ngân hàng luôn đi"
Nhạc Hạ Thu liền vội vàng giải thích: “Anh ấy là thật quá thích cái người Lâm Minh Kiều đó, nhưng mà cái người Lâm Minh Kiều đó không thích anh ấy cũng được đi, còn ba lần bốn lượt làm nhục anh ấy, tính khí anh ấy như vậy..."
“Cho nên sao, cho nên anh ta không có làm sai phải không?” Hoắc Anh Tuấn nổi giận lôi đình.
“Không phải...” Nhạc Hạ Thu không nghĩ tới lửa giận của anh lại lớn như vậy, biết anh là thật tức giận, nước mắt cá sâu rơi càng lợi hại hơn, điềm đạm đáng yêu giải thích: “Em không phải ý đó, anh ấy làm không đúng, em cũng rất thất vọng, đều là em sai..."
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến em, đây đều là Nhạc Trạch Đàm tự mình gây họa” Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô.
"Anh Tuấn, em có hỏi qua cảnh sát, cảnh sát bên này đã lập án, nếu như đối phương truy cứu anh ấy thì có thể phải ngồi tù mười năm"
Nhạc Hạ Thu rưng rưng cầu khẩn nói: “Em chỉ còn có một người anh như vậy, bố mẹ cũng không có ở đây, nếu như ngay cả anh ấy cũng phải ngồi tù, vậy em ngay cả người thân duy nhất đều phải mất đi."
“Em không phải còn có anh sao” Hoắc Anh Tuấn ôn nhu nói, anh lần này thật không muốn cứu Nhạc Trạch Đàm.
“Vậy cũng không giống nhau, anh ấy với em là người duy nhất còn có liên hệ máu mủ” Nhạc Hạ Thu nằm ở ngực anh khóc rống lên.
Hoắc Anh Tuấn vuốt ve lưng của cô ta một chút, đáy mắt lóe lên một tia khó lường.
Hồi lâu, Nhạc Hạ Thu thấy anh chậm chạp không bày tỏ thái độ, cắn răng cười khổ: “Được rồi, em không muốn làm khó anh, tự em nghĩ biện pháp"
“Em có thể nghĩ được biện pháp gì?” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ nói.
“Đi cầu cô Lâm tha thứ, chỉ cần cô ấy chịu tha thứ cho anh em, em có thể đáp ứng cô ấy bất kỳ điều kiện gì, bắt em quỳ xuống trước mặt cô ấy cũng được"
Một mực lắc đầu kinh hoàng thất thố tránh né, trong miệng lẩm bẩm: "Không muốn, không được đánh tôi, đau quá".
“Không phải, cậu không có nằm mơ, không sao, Nhạc Trạch Đàm không có thành công, cậu vẫn còn là một cô gái hoàn chỉnh” Khương Tuyết Nhu ôm cô nghẹn ngào an ủi: "Thật may là Lương Duy Phong kịp thời chạy tới"
- ----------------------.