“Tuyết Nhu, không có” Lâm Minh Kiều ngẩng đầu cầu khẩn nhìn cô: "Tớ chỉ không muốn làm lớn chuyện rồi bị người khác biết chuyện này...!"
“Minh Kiều, cậu đừng nói nữa, cậu không phải là người không dũng cảm như vậy."
Khương Tuyết Nhu giận trợn mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: "Anh nói cho tôi, anh có bản lĩnh làm tại sao không có bản lãnh nói"
Hoắc Anh Tuấn phiền não xé cà vạt ra: “Khương Tuyết Nhu, nếu như chuyện này các người còn phải làm tiếp, bệnh của bố cô tôi sẽ không để cho bác sĩ An Kiệt Nhân chữa trị nữa"
Khương Tuyết Nhu đầu óc giống như là có các loại sấm sét lại lóe lên.
Cô nhìn về phía Lâm Minh Kiều: “Anh chính là dùng chuyện này để uy hiếp cậu?" Lâm Minh Kiều khổ sở nói: “Tuyết Nhu, cậu chỉ còn có một người bố như vậy, tớ không muốn cậu mất đi."
“Đúng vậy, cũng bởi vì tớ chỉ còn có một người bố như vậy, các người đều biết ông ấy rất quan trọng, cho nên anh lần lượt lấy bố tôi ra uy hiếp tôi” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Lần trước vì Nhạc Hạ Thu, tội đối với bên ngoài giải thích nói chúng ta đã ly dị, đến bây giờ trên mạng nhiều người còn đang ở đó mắng tôi, lần này, lại muốn uy hiếp tôi bỏ qua cho tên cặn bã khốn khiếp kia."
Hoắc Anh Tuấn mím chặc môi mỏng lạnh lẽo, yên lặng.
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa xông lên đẩy anh: “Hoắc Anh Tuấn, anh tại sao phải đối với tôi ác như vậy chứ, anh có phải là người hay không, vì Nhạc Hạ Thu, anh lần lượt tổn thương tôi và người bên cạnh tôi, tôi đời trước rốt cuộc đã làm sai điều gì, khiến cho tôi phải gặp anh".
Cô lại cũng không khống chế được, ngồi xổm người xuống, khóc lóc thất thanh.
Hoắc Anh Tuấn cổ họng hơi chậm lại, không biết sao phải, tim thật giống như bị một cái tay hung hãn nắm được, có chút thở không thông.
| "Tuyết Nhu, đừng khóc” Lâm Minh Kiều chật vật muốn bò dậy đi an ủi cô, nhưng mà thân thể mới vừa động một cái, người liền đau từ trên giường té xuống.
“Minh Kiều, cậu đừng động” Khương Tuyết Nhu vội vàng chật vật đem cô đở lên giường.
“Nghe tớ, cứ như vậy đi, đừng truy cứu, dù sao...!Tớ không phải là không có bị làm nhục sao” Lâm Minh Kiều cầm tay cô, cười gượng nói.
| “Không được” Khương Tuyết Nhu lắc đầu: “Lần này nếu như Nhạc Trạch Đàm không có bị phán hình, lần sau anh ta sẽ càng điên cuồng, tớ không muốn cậu vì tớ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tớ nhất định phải khiến anh ta ngồi tù".
Cô cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Được, anh sẽ để bác sĩ An Kiệt Nhân đi đi, cùng lắm bệnh của bố tôi cũng không cần chữa nữa"
“Khương Tuyết Nhu, cô cứ muốn ép tôi như vậy phải không” Hoắc Anh Tuấn sắc mặt khó coi.
Khương Tuyết Nhu cười: “Rốt cuộc là ai ép ai"
Anh mỗi đi một bước, vết thương trên người đau khiển sắc mặt anh càng tái nhợt một phần: “Tiếp tục cho người chữa bệnh cho cô ấy, chuyện này coi như qua."
“Duy Phong...!” Khương Tuyết Nhu cắn môi, nhưng nước mắt vẫn là chảy ra.
Lương Duy Phong không có nhìn cô, chẳng qua là lạnh lùng lại căm ghét nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Người phụ nữ này, anh không biết quý trọng, lần lượt tổn thương cô ấy, Hoắc Anh Tuấn, nếu như anh còn là một người đàn ông liền cùng cô ấy ly dị, đừng vì người đàn bà khác mà cứa lên trái tim cô ấy một nhát dao, cô ấy đã bị anh làm bị thương thương tích khắp người rồi"
- ----------------------.