Hạ Văn Trì liếc nhìn Tống Dung Đức, lại nhìn Quý Tử Uyên và Hoắc Anh Tuấn đang trầm mặc một chút.
Anh ta chỉ không rõ, những người này làm sao đột nhiên giống như bị tẩy não vậy.
Bắt đầu từ khi nào thì
Hình như là từ lúc Nhạc Hạ Thu xuất hiện hết thảy liền biến thành như vậy.
“Tử Uyên, Dung Đức, lão Hoắc cậu ta có bệnh cũng được đi, nhưng mà hai người các người là người bình thường, ban đầu lão Hoắc phát bệnh, Tuyết Nhu là làm sao vẫn không rời bỏ cậu, mặt cô ấy là làm sao bị hủy dung, cô ấy lại là như thế nào bị giam ở trong hầm trú ẩn, một người phụ nữ như vậy các người trước kia cũng tán dương cô ấy.
Không sai, cô ấy là cùng các người quen biết thời gian không lâu, có thể luôn có mấy phần không hiểu hết.”
Hạ Văn Trì tức giận hét: “Ban đầu, là cô ấy kéo lấy Hoắc Anh Tuấn không để cho người nhà họ Hoắc đem cậu ta đưa vào bệnh viện tâm thần, bây giờ các người lại đem cô ấy đưa vào đó, các người còn là đàn ông hay sao.”
Chân mày Hoắc Anh Tuấn nhíu thật sâu một cái.
Những lời Hạ Văn Trì nói, dường như có chút quen thuộc.
Nhưng anh cẩn thận suy nghĩ những hình ảnh kia, lại là một trận nhức đầu, làm sao cũng không nhớ nổi.
Tống Dung Đức nhíu mày một cái.
Hạ Văn Trì hướng anh ta hét lên: “Dung Đức, tôi biết cậu trách Tuyết Nhu đoạt đi Hoắc Anh Tuấn, nhưng mà thời điểm cô ấy theo đuổi Hoắc Anh Tuấn căn bản không biết sự tồn tại của Nhạc Hạ Thu.
Sau đó biết, cô ấy cũng cho là Nhạc Hạ Thu đã chết.
Cô ấy là vợ của Hoắc Anh Tuấn, Nhạc Hạ Thu trở lại, cậu liền la hét muốn cô ấy rút lui, cũng bởi vì các người có quan hệ tốt với Nhạc Hạ Thu.
Nhưng mà các người có một người nào đứng ở trên lập trường của Tuyết Nhu mà cân nhắc qua chưa, đứa trẻ không có, chồng không có, cô ấy cái gì cũng bị mất, mà còn Nhạc Hạ Thu, có các người, có Hoắc Anh Tuấn, có tương lai tốt đẹp.”
Tống Dung Đức bị anh ta chửi một trận cũng buồn rầu.
Quý Tử Uyên tròng mắt khẽ run, sau đó đốt điều thuốc.
Đúng vậy, anh ta đã từng cho là Khương Tuyết Nhu rất xứng với Hoắc Anh Tuấn nội tâm thật sự cho là như vậy, nhưng mà sau đó Khương Tuyết Nhu chơi với Nhạc Tiêu Nhi làm loạn một hồi, sau đó Ninh Nhạc Tuyền chết, Nhạc Hạ Thu trở về khiến anh ta thiếu chút nữa đã quên mình cũng đã từng tán dương Khương Tuyết Nhu.
“Hạ Văn Trì, chờ bệnh của cô ấy chuyển biến tốt, tôi tự nhiên sẽ để cho cô ấy đi ra.
Ngực phiền loạn Hoắc Anh Tuấn giải thích.
Hạ Văn Trì đang muốn mở miệng.
Điện thoại di động của Quý Tử Uyên đột nhiên vang
Anh ta nhận điện thoại.
lên.
Một lát sau, tro tàn của điều thuốc rớt xuống mà chính anh ta cũng không chú ý.
Cho đến khi Thang Nhược Lan luống cuống tay chân giúp anh ta phải xuống tro thuốc kia, anh ta mới để điện thoại di động xuống, ánh mắt nặng nề nói: “Mới vừa rồi bệnh viện bên kia liên lạc cho tôi, Khương Tuyết Nhu chết”
Trong phòng an tĩnh ngắn ngủi hơn mười giây.
Hoắc Anh Tuấn nhìn Quý Tử Uyên, tim chỗ sâu nhất thật giống như bị một con dao sắc bén hung hăng đâm vào, để cho cả người anh cũng không thể thở nổi.
“Cậu nói cái gì?”
Ánh mắt anh tàn bạo trợn mắt nhìn Quý Tử Uyên.
Quý Tử Uyên phức tạp mở miệng: “Trong bệnh viện y tả lúc đi cho chích thuốc cho cô ấy, phát hiện cô ấy dùng ga trải giường xé thành nhiều mảnh, treo cổ tự sát”
Hoắc Anh Tuấn đầu óc ong ong.
Xung hết thảy tựa như biến thành màu đen.
Khương Tuyết Nhu chết? Điều này sao có thể.
Hôm nay là ngày nói dối cả tháng tư sao, là có người nói đùa sao.
Cô còn trẻ tuổi như vậy, tại sao phải treo cổ tự sát.
Anh không tin, anh có chết cũng không tin Khương Tuyết Nhu chết.
Anh chợt vọt ra khỏi phòng.
Một đường chạy như gió lốc nhanh chóng đi tới bệnh viện, lúc chạy tới khoa tâm thần, anh níu lấy một người bác sĩ trong đó một cái: “Khương Tuyết Nhu đang ở phòng bệnh ở đâu?”
“Đã đưa đến phòng giữ xác rồi.”
“Phòng giữ xác?”
Hoắc Anh Tuấn hô hấp suýt nữa ngưng trệ một cái, trong mắt phun ra giá rét khiến cho người khác không rét mà run: “Các người tại sao phải đem cô ấy đến phòng giữ xác?”
Bác sĩ bị sắc mặt dữ tợn của anh dọa sợ hai chân run rẩy: “Cô… Cô ấy chết, đưa đến phòng giữ xác là sắp xếp của bệnh viện.”
Hoắc Anh Tuấn hất anh ra một cái, vọt tới phòng giữ xác.