“Tôi biết chỉ dựa vào báo cáo giám định này thì các người cũng chưa chắc sẽ tin tưởng, thật may tôi đã sớm chuẩn bị xong chứng cứ thứ hai”
Khương Tuyết Nhu ung dung không vội vã vỗ tay một cái.
Trước mặt màn ảnh lớn bỗng nhiên thay đổi, bên trong xuất hiện một hình ảnh rõ ràng lại không chịu nổi.
Diệp Diêu Đông nằm ở trên giường, mà Vệ Phương Nghi đang ngồi ở trên người ông ta, hai người đang tiến hành một hình ảnh không chịu nổi.
“Cục cưng, em nhìn anh ta tên phế vật kia bây giờ có nơi nào có thể so với anh.”
“Đúng, em thật hối hận, sớm biết ban đầu liền gả cho anh, Diêu Đông, anh thật là lợi hại.”
Vệ Phương Nghi thật là bị một màn này kích thích đến sững sờ, bà ta xông tới kêu: “Tắt đi, tắt đi.”
Nhưng hình ảnh lại là thay đổi.
Là bà ta quần áo xốc xếch tựa vào trong ngực Diệp Diêu Đông.
“Diêu Đông, tên già đầu Diệp Gia Thanh kia rốt cuộc muốn lúc nào mới có thể đem cổ phần cho Minh Ngọc nhà chúng ta.”
“Yên tâm đi, chờ thời điểm kỷ niệm ba mươi năm, anh sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục anh của anh.”
“Quá tốt, đến lúc đó cổ phần đến tay một cái, toàn bộ Diệp thị đều là của Minh Ngọc nhà chúng ta.” 11 Dưới sân khấu, sắc mặt Diệp Diêu Đông từ tức giận ngất trời chuyển sang tái nhợt, khó chịu.
Vốn là ông ta muốn chờ Diệp Minh Ngọc lấy được hết cổ phần xong, thì liền có thể đứng trước mặt Diệp Gia Thanh vạch trần bộ mặt thật của mình, nhưng không nghĩ tới là ở dưới con mắt mọi người, lại dùng loại phương thức nhất không chịu nổi này.
Ông ta khổ tâm xây dựng hình tượng trong ba năm nháy mắt ầm ầm sụp đổ.
Tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỗ chõ ba người Diệp Diêu Đông, Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc.
“Ông trời của tôi ơi, thật là ghê tởm quá đi, chị dâu lén lút có tình cảm với em chồng, đúng là chỉ có trong ti vi mới có loại chuyện này.”
“Cái gì gọi là lén lút có tình cảm, người ta phỏng đoán hơn hai mươi năm trước thì đã qua lại với nhau rồi sinh ra một đứa con gái riêng, giả mạo là con gái của Diệp Gia Thanh, muốn đoạt được cổ phần trong tay Diệp Gia Thanh”
“Cái người Diệp Diêu Đông này quả là trăm phương ngàn kế đi, tôi nhớ Diệp Gia Thanh vẫn đối với ông ta rất tốt mà.”
“Còn có cái người Vệ Phương Nghi này, bình thường giả bộ cao quý ưu nhã, không nghĩ tới lại đê hèn từ trong xương như vậy.”
“Cũng không phải là vậy sao, nghĩ đến vợ tôi trước kia thường xuyên cùng bà ta đi dạo phố, cơm đêm qua ăn giờ đều muốn ói ra.”
“Thật may tối nay biết rõ, nếu không cổ phần của Diệp Gia Thanh đều rơi vào tay của Diệp Diêu Đông hết rồi.”
Những lời nghị luận ầm ỉ kia chui vào trong lỗ tai Diệp Gia Thanh, Diệp Gia Thanh tức giận hô hấp dồn dập, nhưng sau khi suy nghĩ ra một ít chuyện, lại trời đất giá rét cực kì bi ai.
Thì ra ban đầu Vệ Phương Nghi luôn miệng nói mang thai đứa con của ông là gạt người, nhưng mà ông lại vì đứa bé này mà từ bỏ Khương Thanh Thư và Khương Tuyết Nhu, buông bỏ gia đình chân chính đáng giá quan tâm mình.
Những năm nay, ông xem con của người khác là bảo bối, lại để cho Khương Tuyết Nhu nhận hết khổ đau.
Rốt cuộc ông đã làm gì.
“Con tiện nhân này” Gương mặt nho nhã tuấn tú của Diệp Gia Thanh cho tới bây giờ không có giờ khắc nào tức giận giống như bây giờ vậy, ông đi tới, hung hăng bạt một cái tát lên trên mặt Vệ Phương Nghi: “Tôi giết chết bà”
- ----------------------.