Diệp Gia Thanh ảo não không thôi, ông lăn lộn thương trường nhiều năm, cuối cùng ngay cả người bên cạnh cũng nhận không rõ, ông sau này sẽ đối xử thật tốt với Khương Tuyết Nhu, con gái ông không thể chịu khổ thêm nữa.
Hôm sau, Khương Tuyết Nhu đưa Diệp Gia Thanh tới một bệnh viện tại Kinh Đô mới mở không lâu nhưng rất có uy tín để kiểm tra sức khỏe.
Mất một buổi sáng, kết quả khám cũng đã lấy được.
Bác sĩ nhìn hồ sơ, cau mày nói:
"Ông Diệp, trong máu của ông phát hiện có độc"
"Cái gì?" Diệp Gia Thanh sợ hết hồn: "Nhưng ba tháng trước tôi có làm kiểm tra vẫn còn bình thường mà"
Bác sĩ lắc đầu một cái:
"Độc này phát tác rất chậm, độc cũng tích phải được hai năm trong cơ thể rồi.
Bình thường ông thường họ khan, nhức đầu, trong lòng buồn bực phải không?"
"Đúng!" Diệp Gia Thanh liền vội vàng gật đầu:
"Tôi trước đây có hỏi bác sĩ, bác sĩ kiểm tra cho tôi có nói là di chứng sau tai nạn và do tuổi tác"
"Tôi thật sự không biết bác sĩ chữa trị trước đây sao lại nói như vậy, dù sao trên tờ xét nghiệm này cũng cho thấy rõ ràng các chỉ số.
Nếu như phát hiện chậm một chút thôi, có thể không tới một năm cơ thể sẽ hoàn toàn không chịu nổi, lúc đó có thể xảy ra hiện tượng ngã bất tỉnh hoặc nặng hơn là đột tử"
| Bác sĩ vừa nói vừa nhìn Diệp Gia Thanh thông cảm, đều biết là thế giới của người giàu phức tạp và lạnh giá, hôm nay thấy, quả nhiên là như vậy.
Diệp Gia Thanh cũng thấy lạnh sống lưng.
"Bác sĩ, vậy độc tố này có thể bài trừ ra khỏi cơ thể không?" Khương Tuyết Nhu hỏi.
Bác sĩ nói: "Có thể, chỉ là sức khỏe có thể không được như trước kia.
Sớm chữa trị đi thôi" "Vâng.
Cảm ơn"
Khương Tuyết Nhu nói xong liền kéo Diệp Gia Thanh vẫn đang đờ đẫn đi ra ngoài.
Nhìn bố mình, cô bất đắc dĩ nói:
"Bố, độc trong người bố nhất định là do người bên cạnh động tay động chân trong đồ ăn thức uống hàng ngày.
Người này không phải ở công ty thì cũng là người trong biệt thự.
Con đoán bác sĩ trước kia khám nói bố không có vấn đề cũng là do bị mua chuộc rồi"
"Mỗi lần khám bệnh đều là Minh Ngọc đưa bố đi." Diệp Gia Thanh cất giọng vừa thê lương lại vừa mỉa mai:
"Bố vạn lần không nghĩ tới, dù có thế nào bố cũng đã nuôi lớn nó hai mươi mấy năm, cho nó những điều tốt nhất, thậm chí ngày hôm qua còn cho rằng nó không biết Diệp Diêu Đông mới là cha ruột của nó.
Còn cả Vệ Phương Nghi, ly dị xong bố cũng cho bà ta mấy tỷ, thật không ngờ hai mẹ con đó quá đáng sợ.
Chuyện hạ độc này chắc chắn cũng liên quan đến hai người đó."
Khương Tuyết Nhu mím môi.
Thật may là cô đã quay lại, chậm một chút nữa, Diệp Gia Thanh ngay cả mạng sống cũng không còn.
"Bố phải đi báo cảnh sát" Diệp Gia Thanh phẫn uất nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy cô biết đối với một số người bố cô rất nhân từ nhưng đối với chính mình lại tàn nhẫn.
"Con nói đối với.." Diệp Gia Thanh thở dài đồng cảm gật đầu.
Nếu như không phải ông quá nhân từ, ban đầu làm sao lại lấy Vệ Phương Nghi mà làm tổn thương Khương Thanh Thư đầu.
Nghĩ đến Khương Thanh Thư, ông lại đau lòng đến không thở được.
- ----------------------.