So sánh với chính mình, dù cố gắng dưỡng da thế nào thì hôm nay cũng đã gần ba mươi tuổi, phía dưới mắt cũng có mấy cái nếp nhăn.
Cô ta rốt cuộc cũng hiểu trước kia vì sao Hoắc Anh Tuấn lại yêu Khương Tuyết Nhu.
Thật sự không biết được Khương Tuyết Nhu đã đi tới đâu chữa trị khỏi mặt.
Nhưng mà dẫu cho đối phương chữa khỏi thì thế nào, cô ta vẫn là người nắm được Hoắc Anh Tuấn ở trong tay, cô chẳng là cái gì.
Nghĩ như vậy, Nhạc Hạ Thu nhếch môi cười, giống như không nhìn thấy Khương Tuyết Nhu hướng thẳng thang máy mà đi.
"Nhạc Hạ Thu, cô đi đâu đấy? Tập đoàn này là của tôi mới đúng chứ?" Khương Tuyết Nhu đột nhiên kéo mái tóc dài diêm dúa của đối phương xuống.
Không ngờ được cô lại đột nhiên như vậy, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hình tượng cho Nhạc Hạ Thu, khiến cô ta té xuống đất.
"A.." Nhạc Hạ Thu đau quá kêu lên.
"Cô làm gì thế?" Người phụ nữ mặc đồ đen lập tức chân tay nhạy bén nhằm Khương Tuyết Nhu động thủ.
"Ồ, tôi không cố ý đâu.
Tôi không nghĩ được chỉ kéo nhẹ một cái mà cô ta đã ngã xuống" Khương Tuyết Nhu lủi lại về sau một bước, buông tay ra, trong tay cầm một túm tóc giả thả xuống:
"Tôi vừa mới thấy hâm mộ mái tóc dài và dày của cô ta, không ngờ lại là tóc giả nha!"
"Khương Tuyết Nhu, rõ ràng là cô cố ý.
Trình Nhã Thanh, bắt cô ta lại cho tôi" Nhạc Hạ Thu tức giận nói.
Bình thường cử chỉ ưu nhã nay cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo khó coi.
Thực ra tóc của Nhạc Hạ Thu vốn rất thưa thớt, đó là khuyết điểm ngoại hình của cô ta, cô ta đã phải tìm đến tiệm tóc nổi tiếng nhất để nối tóc cho dày bây giờ lại bị Khương Tuyết Nhu giật ra, cô ta giận đến phát điên.
| "Các người làm sao có quyền bắt tôi, tôi không có phạm pháp đầu nhé!" Khương Tuyết Nhu đánh hai phát vào Trình Nhã Thanh, mới chỉ có hai chiều, cô ta đã ngã trên mặt đất.
Nhạc Hạ Thu trợn mắt, há hốc mồm.
Trình Nhã Thanh vốn là vệ sĩ Hoắc Anh Tuấn phái đến bảo vệ cô ta, nhưng những năm này Khương Tuyết Nhu học võ, hơn nữa trình độ rất khá, thật sự phiền toái đối với cô ta.
"Cô là người của nhóm Thanh Long?" Khương Tuyết Nhu nhíu mày nhìn Trình Nhã Thanh đang nhanh chóng đứng lên.
"Cô có biết Kiều Vỹ không?" "Cô ta?" Trình Nhã Thanh mím môi khinh thường nói:
"Cô ta sớm đã bị cậu chủ ném ra ngoài làm việc, mấy năm nay không thấy trở lại."
Khương Tuyết Nhu bừng tỉnh, nhìn dáng dấp Trình Nhã Thanh có thể thấy chính là người Hoắc Anh Tuấn phái tới bảo vệ Nhạc Hạ Thu giống như trước đây để Kiều Vỹ bảo vệ cô vậy.
Thủ đoạn đối xử với phụ nữ, anh quả thật không hề thay đổi.
Thấy Nhạc Hạ Thu cùng với vệ sĩ đều bị đánh ngã, lễ tân không biết làm sao liền nói: "Tổng giám đốc Nhạc, có muốn báo cảnh sát không?"
"Báo cảnh sát cũng được" Khương Tuyết Nhu vội vàng phụ họa: "Vừa vặn tôi cũng muốn nói với cảnh sát vài chuyện, tôi bị người khác chiếm đoạt công ty"
"Chiếm đoạt cái gì?" Nhạc Hạ Thu cười lạnh chỉ trích.
"Vậy thì anh còn chưa biết rồi, tiểu tam này trước kia còn nói tôi có bệnh, để Hoắc Anh Tuấn đem tôi vào viện tâm thần" Khương Tuyết Nhu than thở nói.
Lúc này đang là buổi trưa tan việc, dưới sảnh nhân viên lục tục tụ tập, nghe được lời nói của Khương Tuyết Nhu mỗi người đều thấy lạnh người, nhìn Nhạc Hạ Thu với ánh mắt khác ngày thường:
"Trời ạ! Ác độc quá đi mất!"
- ----------------------.