Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Khương Tuyết Nhu sắc bén nhìn người nói chuyện một cái, cô bưồn cười vì phát hiện ra người vừa nói là phụ nữ họ Uông.

“Tổng giám đốc Uông, cô thật đúng là không lãng phí cái họ này nha” Khương Tuyết Nhu châm chọc.

Tổng giám đốc Uông sửng sốt một chút, rất nhanh khôi phục vẻ bình thường, thẹn quá hóa giận nói: “Chủ tịch Khương, cô có ý gì, tôi chẳng lẽ nói sai rồi sao, đàn ông vốn là thích dịu dàng xinh đẹp.”
“Thật là ba năm tôi không về, người người cũng lại toàn là giậu đổ bìm leo, nhưng mà mọi người đừng quên, cuộc họp hội đồng quản trị, là ai gọi các người tới?’ Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nhắc nhở.

Là Hoäc Anh Tuấn.

Mọi người trầm mặc.

“Nhạc Hạ Thu, tôi khuyên cô nên biết điêu mà đi ra ngoài, đừng để cho Lư Hồng Khoa kéo ra” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng cảnh cáo: “Còn nữa, Hoắc Anh Tuấn không có nói cho cô sao, cần tôi nhắc nhở cho cô biết bây giờ cô có thân phận gì không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Hạ Thu lập tức trắng bệch.

Cô ta biết Khương Tuyết Nhu cùng Hoắc Anh Tuấn không ly dị, nếu như đối phương lấy thân phận vợ hợp pháp ra, vậy cô ta chính là tiểu tam.

“Được, tôi đi”
Cô ta đứng dậy, làm bộ dạng vô cùng uất ức.

Khương Tuyết Nhu căn bản không thèm để ý đến những ánh mắt thù địch của cổ đông, cô nói: “Ngoài ra, tôi lấy thân phận chủ tịch thông báo với cô, cô bị đuổi, bàn giao công việc cho Ngô Hoàng Phong xong, cô có thể cút đi”
“Thật quá đán: iêu Vân Sơn khẩn trương chỉ trích: “Chúng tôi không đồng ý đuổi cô ấy”
“Đúng, cổ đông có quyền bỏ phiếu quyết định.” Thành viên ban giám đốc lập tức nói “Các người cảm thấy rằng có thể dựa vào ngọn núi lớn Hoắc Anh Tuấn là không cần lo đúng không?” Khương Tuyết Nhu đưa mắt quét qua một lượt từng gương mặt.

Cổ đông yên lặng “Được rồi, vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho ngọn núi lớn của các người.”
Khương Tuyết Nhu liền gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn, chỉ chốc lát sau, bên trong liền cất lên tiếng nói trầm thấp lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn “Ai đó?”
Cổ đông vô cùng ngạc nhiên, vốn là chồng cũ mà ngay cả số điện thoại của vợ cũ cũng không lưu, so với Nhạc Hạ Thu đúng là khác một trời một vực.

Nhạc Hạ Thu vừa tới cửa cũng dừng bước lại, mặt đầy đắc ý.

Khương Tuyết Nhu cũng không tức giận, bình tĩnh mở miệng: “Em, Khương Tuyết Nhu”“
“Khương Tuyết Nhu, cô lại muốn.

“Tổng giám đốc Hoắc, em đang mở loa ngoài” Khương Tuyết Nhu cắt lời anh: “Em thật không nghĩ tới en đi có ba năm, cổ đông tập đoàn một chút đều không coi trọng tôi nữa, ngay cả một Nhạc Hạ Thu mà em cũng đuổi không được.”
Đầu dây bên kia Hoäc Anh Tuấn vừa nghe nói cô muốn đuổi Nhạc Hạ Thu nhất thời trong lòng bừng lửa giận, nhưng đúng lúc này Khương Tuyết Nhu lại bỗng nhiên nói: “Ồ, trong túi em có gì thế này, giống như là một cuốn sổ vậy.

Thật tốt nha”
Hoắc Anh Tuấn vừa định bước lên thang máy, suýt chút nữa thì chân đạp vào hộp cứu hỏa trước mặt.

Quyển sổ gì chứ? Đó không phải là giấy chứng nhận kết hôn sao? Cô lại uy hiếp anh?
Chết tiệt.

Anh khế cắn răng, miễn cưỡng nói với giọng ôn hòa: “Đuổi thì đuổi đi, nếu em đã trở lại, chỉ một mình em quản lý, muốn quản thế nào thì quản thế ấy.”
Tốt nhất là làm cho tập đoàn phá sản luôn đi.

Khương Tuyết Nhu xoay xoay chiếc bút trong tay, thở dài, bỗng nhiên nũng nịu nói: “Nhưng mà bọn họ trong lòng cũng chỉ có Nhạc Hạ Thu ấy.

Em đau đầu quá đi, quá khó khăn để can thiệp vào em thất vọng quá.”
Hoäc Anh Tuấn thiếu chút nữa nổi da gà, nhưng anh chỉ có thể tiếp tục nhảm mắt nói: “Tập đoàn Hồng Nhân là của em, tất cả do em định đoạt, nếu như cổ đông không phục, anh sẽ tìm họ nói chuyện một chút”
“Cảm ơn nha.

Tạm biệt.”
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại.

- ----------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui