Cô sẽ không bản thân chứ? Nghĩ đến cô cùng người đàn ông khác thân thiết, không hiểu sao anh lại tức giận đến muốn hất đổ cả bàn ăn.
Ngôn Minh Hạo không biết phải nói gì, bản lãnh khích bác ly gián của Nhạc Hạ Thu thật đúng là dày công tôi luyện, sớm biết thế này anh ta thà không nói còn hơn.
"Đúng rồi, đi kiểm tra cho tôi xem lần này người thu mua cổ phần của tập đoàn Hồng Nhân với giá thấp rốt cuộc là ai" Hoắc Anh Tuấn chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu ra lệnh.
"Vâng!
Ngôn Minh Hạo gật đầu.
Thật ra thì chuyện này rất đơn giản, gọi điện thoại cho bộ phận liên quan và hỏi han hỏi một chút thì biết, trong chốc lát, anh ta tâm tình phức tạp trở lại phòng ăn: "Phía sau màn thu mua này là người của Khương Tuyết Nhu và Trịnh Xuyên".
| "A" Nhạc Hạ Thu trợn tròn mắt, vào lúc này cũng kịp phản ứng: "Hóa ra cô ta đã sớm có chuẩn bị, cố ý muốn cho cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân cuống cuồng, sau đó cô ta dùng tiền thu mua cổ phần trở về, như vậy tập đoàn Hồng Nhân đều thuộc về cô ta và Trịnh Xuyên, mà Trịnh Xuyên lại là người của cô ta".
Ngôn Minh Hạo nói: "Không sai, chính là như vậy, trước mắt thị trường dự đoán giá cổ phiếu của Hồng Nhân ít nhất sẽ đạt 8 điểm, nói cách khác tập đoàn Hồng Nhân trải qua lần này giá trị sẽ đạt tới ba trăm chín mươi nghìn tỷ.
ngôn tình hài
"Ầm!"
Cái muỗng ném vào trong đĩa, phát ra thanh âm rất chói tai.
Hoắc Anh Tuấn trực tiếp đứng dậy, một cước đạp chiếc ghế bàn ăn khiến nó ngã lộn nhào trước mặt.
Sương lạnh trải rộng cả khuôn mặt anh, cả người u ám giống như quỷ Satan bước ra khỏi bóng tối.
A a.
Anh thật là quả xem thường người phụ nữ kia.
Vốn là còn muốn hung hăng đàn áp cô.
Không nghĩ tới cuối cùng ngược lại bị cô lợi dụng, cô chỉ mất mấy chục tỷ, nhìn bề ngoài giống như là bị anh phong sát đi vào đường cùng, nhưng lại ngấm ngầm ở phía sau yên lặng thu mua cổ phiếu từ tay những cổ đông không nghe lời, có thành công trở thành người duy nhất nắm quyền của Hồng Nhân, thậm chí giá trị tập đoàn lại dễ dàng đột phá mấy chục tỉ.
Khương Tuyết Nhu ơi Khương Tuyết Nhu, cô thật đúng là để cho tôi mở rộng tầm mắt.
Nhạc Hạ Thu cũng tức giận đến mức nghiến răng ken két.
Trước đây, cô ta còn cho là tiện tay liền có thể giết chết Khương Tuyết Nhu, giống như ba năm trước vậy.
Nhưng lần này, cô ta hoàn toàn không dám coi thường nữa.
Mười giờ sáng, cửa văn phòng chủ tịch tập đoàn Hồng Nhân đã ầm ĩ.
Chủ tịch Diêu tức giận đập cả bình hoa: "Khương Tuyết Nhu, cô đùa bỡn chúng tôi, cô đã sớm cùng Hazle thương lượng hợp tác, tại sao không nói cho chúng tôi, làm hại chúng tôi gấp gáp đem cổ phần bán với giá thấp, kết quả cô lại đứng sau thu mua, cô quá âm độc, Khương Thanh Thư sao lại sinh ra thứ con gái khốn kiếp như cô chứ."
"Cô phải đem cổ phần trả lại cho chúng tôi, nếu không chuyện này không xong" Chủ tịch Vương cũng dùng sức vỗ bàn.
"Người âm độc tôi vốn gặp không ít, nhưng âm độc như cô mới gặp lần đầu.
Hồng Nhân là do chúng tôi cùng nhau gây dựng, cô thì sao, lại nghĩ biện pháp muốn loại trừ chúng tôi, làm người nên có đạo đức."
"Cô gái, tuổi cô còn nhỏ, đừng quá ác, mọi việc nên chừa ra một đường lui nếu không chết thế nào cũng không biết"
Đối mặt với tất thảy cổ đông đang giận dữ la mắng, Khương Tuyết Nhu chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi sau đó từ trên bàn để xuống "Ầm" một cái.
- ----------------------.