Cô mới vừa nói xong, liền thấy một cái bóng chụp tới cô.
Hoắc Anh Tuấn xanh mặt trợn mắt nhìn cô, đáy mắt có hai ngọn lửa đang cháy.
"Cô gọi điện cho ai? Là Đường Hiểu?"
Còn nói nhớ nhung, hôn gió nhau, Moaz...!
Nghĩ đến cô cùng người đàn ông khác thân thiết như vậy, anh liền hận không thể bóp chết
CÔ.
Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn, cô mới vừa rồi đang cùng Hiểu Khuê, Hiểu Lãnh nói chuyện phiếm, tuyệt đối không thể để cho Hoắc Anh Tuấn phát hiện sự tồn tại của hai đứa trẻ được.
"Liên quan gì đến anh"
Khương Tuyết Nhu vội vàng lấy xuống tai nghe, muốn nhấn tắt điện thoại, cũng không biết biểu cảm sốt ruột lại bị Hoắc Anh Tuấn phát hiện, cô càng lo lắng, anh càng hoài nghi, anh tức giận cướp lấy điện thoại nói: "Đường Hiếu?"
"Hoắc Anh Tuấn...!" Khương Tuyết Nhu tim cũng bị hù dọa, hy vọng bên kia Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh nhanh trí một chút.
"Chú, ai là Đường Hiểu ạ" Thanh âm ngây thơ của trẻ nhỏ phát ra từ đầu dây bên kia.
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, anh vạn lần không nghĩ tới lại là một cô bé, hơn nữa giọng còn đặc sệt mùi sữa khiến cho ai nghe cũng muốn tan chảy.
Nhưng Khương Tuyết Nhu sao lại thân mật với một đứa bé như vậy?
"Chú nhận làm người, cháu là ai, cùng Khương Tuyết Nhu quan hệ thế nào?" Anh cố gắng để tiếng nói của mình thật trầm thấp lại, tránh cho dọa sợ cô bé.
"Chú, sao chú lại nói chuyện với cháu như thẩm vấn phạm nhân thế" Hiểu Khuê có chút mất hứng nói.
".." Hoắc Anh Tuấn nhức đầu, anh đã lớn thế rồi cũng không biết nói chuyện với con nít thế nào.
"Hoắc Anh Tuấn, trả điện thoại lại cho tôi" Khương Tuyết Nhu đưa tay cướp, Hoắc Anh Tuấn lập tức đổi tay, đem điện thoại giơ lên thật cao.
"Chú, tại sao lại cướp điện thoại của dì Tuyết Nhu" Hiểu Khuê bỗng nhiên tức giận nói.
"DÌ?" Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một chút, giống như bỏ được gánh nặng trong lòng.
Khá tốt, anh cho là Khương Tuyết Nhu có con cùng người đàn ông khác rồi.
"Đúng vậy, nếu không chú cho rằng đó là mẹ cháu sao? Mà đúng là cháu rất mong gì làm mẹ cháu" Hiểu Khuê nói xong như bật khóc.
Khóe miệng Khương Tuyết Nhu giật một cái, được rồi, cô vì sợ nên quên mất Hiểu Khuê mặc dù hay ăn lười làm một chút nhưng đầu óc nhanh nhẹn, là một yêu tinh nhí.
Hoắc Anh Tuấn bình thường ghét nhất trẻ con khóc, cũng không biết vì sao nghe tiếng khóc của cô bé trong điện thoại lòng cũng mềm nhũn: "Cháu không có mẹ?"
"Không phải vậy, mẹ cháu đổi với cháu thật là hung dữ, mẹ luôn mắng cháu, dọa cháu, còn không cho cháu ăn sô cô la, dì Tuyết Nhu không như vậy.
Dì luôn mua rất nhiều số cô la cho cháu, cháu thích gì lắm.
Nhưng từ khi dì về nước không có ai mua cho cháu nữa.
Hic.
Hic.
Hic."
Hoắc Anh Tuấn: ".."
Bây giờ trẻ con đều như vậy sao, anh có chút hoài nghi cuộc sống.
Khương Tuyết Nhu hồi lâu không nói, đây là đang ám chỉ muốn cô gửi số cô la sao? Đúng là bé con đã thành tinh rồi.
"Người bạn nhỏ, sô cô la ăn nhiều không tốt cho rằng đầu" Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng nói.
"Rằng cháu rất tốt, chú ơi, chú cùng dì Tuyết Nhu có quan hệ thế nào, chú là đang theo đuổi dì sao?" Hiểu Khuê hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Anh Tuấn lần nữa bị nghẹn lời, có vẻ như không nên trò chuyện tiếp nữa.
"Tại sao chú không nói vấn đề này với cháu vậy." Hiểu Khuê nũng nịu nói: "Hay là chú không hề muốn theo đuổi, chỉ là muốn bao nuôi."
"...!Người bạn nhỏ, ai nói những từ ngữ này cho cháu thế? Cháu còn quá nhỏ, nhiều chuyện vẫn chưa hiểu được đâu."
Hoắc Anh Tuấn thấy huyệt thái dương của mình giật một cái, vội vàng cúp điện thoại, lần đầu tiên anh thấy nói chuyện với trẻ con rất mệt mỏi.
Khương Tuyết Nhu đoạt lấy điện thoại, anh tức giận: "Đây là con cái nhà ai, cũng không biết người lớn dạy thế nào, chỉ học linh tinh."
- ----------------------.