Chín giờ sáng.
Khương Tuyết Nhu vừa mở cửa đi làm thì đã thấy Nhạc Hạ Thu đầu tóc tựa như bà điên lao đến.
“Khương Tuyết Nhu, cô là cái đồ tiện nhân không cần mặt mũi, kẻ thứ ba, hồ ly tinh!” Nhạc Hạ Thu vừa mắng vừa muốn đánh lên mặt cô.
Chỉ là vẫn chưa đánh được Khương Tuyết Nhu, ngược lại lại đánh trúng túi rác trên tay cô.
“Tặng cho cô nè” Khóe môi Khương Tuyết Nhu khẽ nhếch lên, trực tiếp quảng túi rác lên trên người cô ta, lập tức sau đó, một đống vỏ trái cây, giấy vụn cùng đồ ăn thừa canh thừa toàn bộ đổ vào trên người, trên đầu Nhạc Hạ Thu.
Một mùi hôi thối đột nhiên xông tới, Nhạc Hạ Thu bị hun đến nổi xém chút nữa thì nôn ra.
Cô ta dùng sức phủi phủi đồ ăn trên đầu xuống, cuối cùng thực sự nhịn không được mà nôn ra.
“Cô nôn cái gì mà nôn chứ, cô hãy nhìn mấy tờ giấy vệ sinh này đi, đều là thứ tối hôm qua tôi và Hoắc Anh Tuấn đã dùng qua đấy”.
Khương Tuyết Nhu khoanh hay tay trước ngực, cười tủm tỉm “bồ” thêm một nhát.
Ba năm trước, chính tay Nhạc Hạ Thu đã đẩy cô vào trong địa ngục.
Bạn bè của cô, gia đình của cô, đều bị cô ta một tay hủy hoại, nhưng mà người đàn bà này bây giờ vẫn sống tốt như vậy.
Mỗi ngày mỗi đêm, thấy được những tin tức giữa cô ta và Hoắc Anh Tuấn, khi đi một đôi khi về một cặp, cô liền hận không thể xé nát Nhạc Hạ Thu ra thành trăm mảnh.
Bây giờ nhìn thấy Nhạc Hạ Thu chật vật như thế này, trong lòng cô toát lên một sự sảng khoái không nói nên
lời.
Cũng bởi vì muốn nhìn thấy được vẻ mặt phẫn nộ và bộ dạng mất khống chế của Nhạc Hạ Thu, cho nên tối hôm qua cô mới có thể cố nén nhịn mà tiếp nhận Hoắc Anh Tuấn,
Dù sao thì, kiểu người đàn ông dơ bẩn như vậy, bình thường nếu như nhìn nhiều thêm một chút cô cũng thấy chướng mắt.
"Á á, con khốn chết tiệt, tôi phải giết cô!” Nhạc Hạ Thu bị kích thích giống như phát điên mà xông lên.
Nhưng Khương Tuyết Nhu vung một cước liền gạt cô ta ngã trên mặt đất, thật trùng hợp là, Nhạc Hạ Thu lại ngã sấp mặt xuống một tờ giấy vệ sinh.
Cô nhìn thấy cảnh này, khỏi phải nói là có bao nhiêu thoải mái dễ chịu: “Cô cho rằng tôi vẫn là tôi của ba năm trước kia hay sao, Nhạc Hạ Thu, ba năm trước tôi bị cô hại đến thảm hại như thế nào, hương vị đó tôi vẫn khắc ghi trong lòng đấy”.
"Thì sao đâu chứ, người mà Anh Tuấn yêu chính là tôi!” Nhạc Hạ Thu khó khăn đứng lên, cô ta biết mình không phải là đối thủ của Khương Tuyết Nhu, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ thêm nữa.
“Khương Tuyết Nhu, những chuyện mà cô đã làm đối với tôi, tôi đều sẽ nói cho Hoắc Anh Tuấn nghe, cô đợi mà xem anh ấy sẽ xử lý cô như thế nào đi”.
“Được thôi, có dự định làm sao nói cho anh ta biết à?” Khương Tuyết Nhu giống như cười mà không phải cười nói: “Đầu tiên nói cho anh ta biết tôi chủ động tìm cô, đồng thời nói rằng tôi đã kể hết chuyện tối hôm qua anh ta đã ở lại nơi này cho cô, sau đó lại vén quần áo lên, để cô nhìn mấy dấu hôn trên người tôi một chút, cô có phải định.
nói như vậy hay không?”
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu biến sắc, cô ta đúng là dự định nói như vậy đấy.
Khương Tuyết Nhu cười: “Thủ đoạn đã dùng qua một lần coi như thôi đi, cô cứ dùng mãi như vậy, cho rằng tôi không nhớ trong lòng chút nào hay sao?”
Cô chậm rãi lấy ghi âm điện thoại ra, ấn mở, gửi cho Hoắc Anh Tuấn.
“Dừng tay” Nhạc Hạ Thu đứng lên muốn giật lại, nhưng Khương Tuyết Nhu đã nhanh chóng cắt điện thoại di động đi.
"Sao vậy, sợ à?” Khương Tuyết Nhu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô ta, đôi mắt dần dần chuyển sang lạnh lẽo: “Nhạc Hạ Thu, đừng cho là tôi không biết cô đã sử dụng thuật thôi miên cho Hoắc Anh Tuấn, cô có thể lừa gạt anh ta yêu cô, nhưng cô hẳn là rõ ràng, tất cả những thứ bây giờ đều là do cô trộm được”
Trong đôi mắt của Nhạc Hạ Thu hiện lên vẻ chấn động, nhưng rất nhanh cô ta liên tỉnh táo lại: “Tôi không biết cô đang nói gì cả, tôi với Anh Tuấn là thanh mai trúc mã, anh ấy thật sự rất yêu tôi.”
"Ừ được, vậy cô cứ tự mình lừa gạt mình đi, nhưng mà thuật thôi miên cùng lắm chỉ có thể thay đổi được tình cảm và kí ức, nhưng mà hiệu lực của nó cũng không phải là vĩnh viễn” Khương Tuyết Nhu mím môi cười một tiếng, đi đến nhỏ giọng nói bên tai cô ta.
“Ý của cô là gì?” Cảm giác không yên trong lòng Nhạc Hạ Thu càng ngày càng mạnh.
"Ý là bây giờ thì anh ta yêu cô, nhưng về sau thì sao, cô có thể khống chế tình cảm của anh ta mãi mãi về sau sẽ không thay đổi hay sao?” Khương Tuyết Nhu cười nói: “Trước kia trong lòng anh ta luôn có cô là vì cô là một người đã chết, nhưng tôi vẫn làm cho anh ta yêu tôi đó thôi, tôi hiểu rõ anh ta, biết anh ta thích kiểu phụ nữ như thế nào, phải làm như thế nào có thể để cho anh ta động lòng, tôi có lòng tin, tôi có thể làm cho anh ta lại yêu tôi thêm.
lần nữa”
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu lập tức trở nên khó coi muốn chết: “Thì ra đây chính là âm mưu của cô, tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ đi!”
“Vậy thì cô cứ đợi đó mà coi, ít nhất là tối hôm qua anh ta đã rất yêu thương tôi” Khương Tuyết Nhu cố ý vén chiếc khăn lụa trên cổ, trên đó lộ ra rất nhiều dấu hôn hỗn loạn.
- ----------------------.