Người bên kia lập tức cười: “Cuối cùng thì cũng không cần phải theo đuổi cái tên Lễ Triết Hạn khốn kiếp kia mỗi ngày nữa rồi”
“Cho cậu nghỉ một ngày”
Năm giờ chiều, lúc Khương Tuyết Nhu thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị cất bước rời đi thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một loạt các âm thanh ồn ào.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh không thể đi vào”
“Phanh!” một tiếng, cửa lớn văn phòng đột nhiên bị phá ra, cả người Hoắc Anh Tuấn đầy giận dữ bước vào.
Phía sau anh là mấy nhân viên bảo an đang sợ hãi: “Thật xin lỗi, tổng giám đốc Khương, anh ta nhất định phải đi vào, chúng tôi không thể nào ngăn anh ta lại được.”
“Không sao cả đâu, ra ngoài đi” Khương Tuyết Nhu khoát tay, bản lĩnh của Hoắc Anh Tuấn thì cô cũng biết, võ nghệ cũng cao, không có bao nhiêu người có thể là đối thủ của anh.
Chỉ là, cô vừa dứt lời thì Hoắc Anh Tuấn đã đi tới mấy bước, một tay nắm lấy cổ áo cô, xách cô giống như cách một con gà con vậy, trong giọng nói, trên khuôn mặt đều mang theo vẻ giận dữ nặng nề.
“Khương Tuyết Nhu, cô thật to gan, dám động thủ đánh Hạ Thu, có phải là cô đã quên mất lời cảnh cáo mà buổi sáng tôi đã nói với cô hay không, sao cô cứ hết lần này đến lần khác làm tổn thương Hạ Thu, đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi vậy?”
Khương Tuyết Nhu kìm nén lại cảm xúc tức giận của mình, cô phủ nhận: “Tôi không tát cô ta.”
“Nếu như không phải là cô đánh vậy chẳng lẽ là cô ấy tự đánh mình hay sao?” Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng: “Vốn là sau chuyện đêm qua, thái độ của tôi đối với cô đã có chút thay đổi, nhưng mà tôi không ngờ cô lại là một người xấu xa đến như vậy.”
“Tôi xấu xa?”
Khương Tuyết Nhu thật sự là bó tay rồi.
Người xấu xa thật sự thì anh ta lại không nhìn ra, đúng là bị mù thật rồi.
“Đúng thật là phụ nữ không xấu thì đàn ông không yêu” Khương Tuyết Nhu không khỏi cảm khái, mấy năm nay, đúng là mấy cô gái hiền lành thiện lương sẽ không được đàn ông ưa thích mà.
"Sao đây, cô muốn quyến rũ tôi, sau khi làm cho tôi yêu cô thì cô có thể thay thế được vị trí của Hạ Thu ở trong lòng tôi đúng không?” Trong con người của Hoắc Anh Tuấn hiện lên vẻ tràn đầy đùa cợt: “Tôi cho cô biết, cô mãi mãi cũng không thể nào có thể So sánh được với Hạ Thu đầu”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười khổ một tiếng, cô trừng mắt: “Được, là tôi đánh đó, anh có thể thả tôi ra trước có được hay không?”
Hoắc Anh Tuấn buông cổ áo cô ra, nhìn thấy thái độ của cô cũng có vẻ trung thực, đôi mắt anh lại mềm đi mấy phần: “Chỉ cần sau này cô biết quay đầu hối cải để làm một con người mới, đừng có tiếp tục đi tìm Hạ Thu gây phiền phức, nói không chừng.”
"Anh cho rằng tôi sợ anh sẽ chán ghét tôi lắm hay sao?” Khương Tuyết Nhu nhìn thấy dáng vẻ đau đớn kia của anh, thoải mái nở một nụ cười lạnh.
"Anh là cái thá gì, đêm qua người cưỡng ép tôi lên giường chính là anh, tôi rõ ràng chỉ là người bị hại, hai người các người lại từng người từng người một đến đây tìm tôi gây phiền phức, thật sự nghĩ rằng bất cứ vào lúc nào, ở chỗ nào cũng có thể ức hiếp tôi được phải không?”
Cô càng nói càng tức, cầm lấy một nửa cái bánh gatô mình không muốn ăn nữa từ trên bàn, úp vào đầu anh, còn dùng sức đề xuống.
- ----------------------.