Khang Hạo Đức lập tức tu xìu.
“Tôi biết trong tay Vệ Phương Nghi có chứng cứ tham ô công quỹ của anh, nhưng tài sản mà anh tham ô chính là của Diệp thị, chỉ cần chủ tịch Diệp không truy cứu trách nhiệm thì những chứng cớ kia sẽ trở nên vô dụng"
Khương Tuyết Nhu xoay người ngồi xổm ở trước mặt anh ta, giọng điệu nghe qua thì rõ ràng là rất dịu dàng, nhưng chúng lại làm người nghe cảm thấy e ngại.
“Nhưng mà nếu như anh không muốn hợp tác với chúng tôi thì tôi sẽ trực tiếp đưa anh đến cục cảnh sát, lại điều tra thêm mấy khoản sổ sách không rõ ràng trong mấy năm nay, vậy là anh vừa hạ độc lại vừa tham ô, đời này chỉ sợ là sẽ không ra ngoài được nữa, nhưng mà nếu như anh chỉ mắc một tội là bị người ta xúi giục hạ độc thì cũng không có tạo thành kết quả tử vong, chỉ cần qua ở tù hai năm là được rồi.
Anh hãy vì vợ mình và hai đứa con mà ngẫm nghĩ lại đi”
Con người Khang Hạo Đức có hơi run rẩy.
Khương Tuyết Nhu lại nói thêm một chút: "Tôi nhắc nhở anh một chút, vợ của anh năm nay cũng chỉ mới có ba mươi tuổi, nếu như anh ngồi tù quá lâu, có thể cô ta sẽ mang theo tiền đi tái giá, sau này con cũng không phải là con của anh nữa, vậy thì chẳng phải anh đã làm việc không công à?”
“Được, tôi sẽ giúp cô lấy được bằng chứng” Khang Hạo Đức cắn răng nói.
“Được, có điều anh phải ăn cái này vào trước đã” Khương Tuyết Nhu lấy ra một viên thuốc: “Tôi cũng phải đề phòng một chút chứ, lỡ như anh phản bội tôi thì tôi biết làm sao bây giờ, chỉ cần sau khi chuyện thành công thì tôi sẽ cho anh thuốc giải ngay thôi”
Lục Thiên Bảo nhắc nhở: “Thuốc này rất độc đấy, trong một tuần lễ mà không có thuốc giải thì sẽ phát độc mà chết, đương nhiên, bác sĩ cũng có thể trị hết, nhưng phải cần đến thời một tháng, anh không thể chống đỡ đến lúc đó đâu”.
Khang Hạo Đức nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp không tì vết kia của Khương Tuyết Nhu, giờ phút này trời không rét nhưng anh ta lại run lẩy bẩy.
“Tôi sẽ không phản bội đầu, một tuần lễ cũng đủ để tôi lấy được chứng cứ rồi”
Khang Hạo Đức hạ quyết tâm cầm viên thuốc rồi uống vào.
Sau khi xong việc, Khương Tuyết Nhu với Diệp Gia Thanh cùng nhau đi ăn tối, cứ như tất cả những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy.
“Tuyết Nhu, con lấy đâu ra loại thuốc này vậy?” Vẻ mặt Diệp Gia Thanh phức tạp hỏi: “Những năm nay khi con ở nước ngoài, rốt cuộc con đã phải trải qua những chuyện gì thế?”
“Bố, con chỉ quen biết thêm vài người bạn, cũng học được thêm nhiều kỹ năng sống mới mà thôi” Khương Tuyết Nhu hời hợt nói.
Thấy con gái không muốn nhiều lời, Diệp Gia Thanh cũng không có hỏi: “Tuyết Nhu, chuyện ở tập đoàn Hồng Nhân con xử lý rất tốt, con có muốn đến Diệp thị đảm nhiệm chức CEO hay không, bố cho rằng con hoàn toàn có đủ năng lực để đảm nhiệm chức vụ này”.
“Bố, bố vẫn còn trẻ, mới hơn năm mươi tuổi, vẫn là tự bố quản lý đi, con không muốn phải quản lý nhiều công ty như vậy, mệt mỏi lắm” Khương Tuyết Nhu lên tiếng chối từ.
“Vậy nếu không thì con hãy chuyển về đây sống đi, bố ở đây một mình...!Rất nhàm chán” Diệp Gia Thanh cảm khái.
“Khương Tuyết Nhu, cô đứng lại đó”.
Lửa giận bị đè nén thật lâu đang từ từ xông tới, Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn không thèm lo cho sự đau đớn của mình, sải bước đi tới níu cô lại: “Tới thật đúng lúc, tôi đang muốn tìm cô đây!”
Mi tâm Khương Tuyết Nhu tối sầm xuống, người đàn ông này là âm hồn không tan hay sao, đi đâu cũng có thể đụng phải: "Anh đang đến phòng khám nam khoa để kiểm tra đó sao?"
- ----------------------.