"Câm miệng lại đi"
Sự tự tôn của Hoắc Anh Tuấn bị cô chọc vào, làm cho anh tức giận đến mức câm nín, hoàn toàn không có khí chất trầm ổn bình tĩnh như trước kia được nữa.
Anh phát hiện từ sau khi Khương Tuyết Nhu trở về, mỗi ngày anh đều bộc phát tính khí, anh thật sự vô cùng hoài nghi bản thân liệu có sống được đến bốn mươi tuổi hay không nữa: "Chiều nay cô làm tôi bị thương rồi”.
"Vậy hả?" Khương Tuyết Nhu liếc mắt một cái, sau đó dùng ánh mắt "Anh quá vô dụng" mà nhìn anh: "Không ngờ bề ngoài anh khôi ngô cao lớn thế này vậy mà có một số nơi bị đụng trúng lại thành ra như vậy"
Hoắc Anh Tuấn muốn ói máu: "Cô như vậy mà gọi là đụng sao? Cô muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn thì có".
Khương Tuyết Nhu lông mày nhỏ xinh đẹp nhăn lại với nhau: "Yên tâm, nếu như anh mà đoạn tử tuyệt tôn thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."
| Hoắc Anh Tuấn tức giận bật cười: "Tôi cần chịu trách nhiệm sao, một người phụ nữ ghê tởm và độc ác như cô, nếu tôi mà ở bên cô thì cuộc đời tôi coi như xong”
Khương Tuyết Nhu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi nghĩ anh hiểu lầm tôi rồi, tôi nói chịu trách nhiệm không phải là chăm lo cho hạnh phúc nửa đời còn lại của anh, ý tôi có nghĩa là...!Tôi sẽ tìm cho Nhạc Hạ Thu một người đàn ông ưu tú và đẹp trai, để cô ta có được hạnh phúc trong nửa đời sau, tôi nghĩ nếu anh mà đoạn tử tuyệt tôn, người anh nên lo lắng nhất chính là cô ta đó"
Hoắc Anh Tuấn hít sâu một hơi, khuôn mặt tuấn tú từ màu xanh chuyển sang đen, lại từ đen sang đến trắng.
Ngôn Minh Hạo ở một bên nghe vậy, thiếu chút nữa cũng quỳ với Khương Tuyết Nhu.
Trâu thật đó, anh ta đi theo anh lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn Hoắc Anh Tuấn tức giận đến mức thế này.
"Tôi...!lẽ nào có nói gì sai sao?" Thấy bộ dáng mặt mày anh nguy hiểm, Khương Tuyết Nhu rụt rè lui về phía sau hai bước: "Ô, phải rồi, là tôi quên mất, Nhạc Hạ Thu đối với anh tình thâm như biển, khẳng định rằng nếu anh đã trở thành thái giám rồi thì cô ta cũng sẽ không để ý đâu"
"Cô câm miệng đi" Hoắc Anh Tuấn nhịn không được mà rống lên với cô.
Vốn dĩ ở trong đại sảnh nhiều người qua lại, nhất thời khiến cho rất nhiều người quay đầu lại nhìn hai người.
"Đi theo tôi" Anh nắm lấy cánh tay cô mở cửa cầu thang ra rồi đi vào.
"Anh muốn làm gì, bây giờ đã rất muộn rồi, tôi còn phải đi đưa kết quả nữa" Khương Tuyết Nhu tức giận nói.
"Kết quả cái gì, cô bị bệnh sao?" Hoắc Anh Tuấn lúc này mới phát hiện trong tay cô cầm một tờ giấy kiểm tra, anh đoạt lấy một cái, khi nhìn thấy chữ sàng lọc nhiễm HIV ở trên, đầu óc anh ù ù.
"Tại sao cô lại đi kiểm tra HIV, cô...!cô đã tiếp xúc với người bị nhiễm HIV?" Đầu óc Hoắc Anh Tuấn sắp nổ tung: "Chuyện này là khi nào, đừng nói với tôi là trước mấy hôm nay đấy nhé?"
"Đúng vậy, chính là trước mấy ngày hôm nay" Khương Tuyết Nhu ánh mắt phiền não gật gật đầu.
"Khương Tuyết Nhu, sao cô lại dơ bẩn như vậy chứ?" Hoắc Anh Tuấn mạnh mẽ vứt tay cô ra, rống to với Ngôn Minh Hạo bên ngoài: "Mau lấy nước khử trùng tới đây!"
| "Anh không cần khử trùng đầu" Khương Tuyết Nhu ánh mắt cổ quái nói: "Tôi nói người kia chính là anh đó, tối hôm qua ngủ với anh nhiều lần như vậy, tôi không yên tâm, sợ mình bị bệnh gì, cho nên đêm qua đã đến kiểm tra"
Ngón tay cùng huyệt thái dương của Hoắc Anh Tuấn đều run lên, anh dùng hai mắt như băng giá trừng mắt nhìn cô, từng câu từng chữ chất vấn: "Ý của cô là...!Sợ bệnh của tôi lây qua cho cô sao?"
| "Tôi biết...!Nói như vậy có thể làm tổn thương đến anh, nhưng mà...!Yên tâm đi." Khương Tuyết Nhu nhìn anh như sắp đến bờ vực nổi giận không khống chế được, từng bước từng bước di chuyển ra ngoài.
"Ha" Hoắc Anh Tuấn bật cười, khuôn mặt tuấn tú tựa như ma quỷ âm lệ vô cùng đáng sợ.
"Khương Tuyết Nhu, lần này cô đã triệt để chọc giận tôi rồi" Anh nói xong, một tay đem cô vác lên vai, bước ra khỏi bệnh viện.
Ngôn Minh Hạo yên lặng nhìn hai người, lại nhìn nước khử trùng, yên lặng thắp nhang cầu nguyện dùm cho Khương Tuyết Nhu.
- ----------------------.