"...!Không có gì, cô mau chóng uống hết thuốc đi, uống xong thì tôi liền rời đi”.
Hoắc Anh Tuấn cũng biết là hiện tại bản thân mình rất cặn bã, nhưng mà Nhạc Hạ Thu cũng đã chờ đợi anh mười năm, anh cũng không thể phụ lòng Nhạc Hạ Thu được.
“Được, tôi uống, bây giờ tôi sẽ uống hết” Khương Tuyết Nhu kích động quay người mở lọ thuốc tránh thai, sau đó nhét hết vào trong miệng mình rồi quăng chiếc lọ đi, nghẹn họng mà hét lên: “Hiện giờ có thể biến được chưa?”
Cô dùng sức đẩy anh đi ra bên ngoài, sau đấy đóng cửa lại.
Hoắc Anh Tuấn không biết là trong lòng có cảm xúc gì mà đứng ở ngoài cửa thật lâu, sau đó mới chán nản quay người rời đi.
Cũng không biết sau khi anh rời khỏi đây không bao lâu thì Khương Tuyết Nhu cũng đã nhanh chóng lau khô nước mắt chuẩn bị bữa tối.
Dù sao thì diễn vở kịch với loại đoàn ông cặn bã như vậy cũng chỉ tốn sức.
Sau khi ăn no thì Lâm Minh Kiều ở nước Miễn phía xa gọi điện thoại đến: "Kế hoạch tiến triển như thế nào rồi?”.
“Coi như cũng được, từng bước từng bước một, nhưng mà tớ cảm thấy gần đây hơi áp lực, Nhạc Hạ Thu sắp sử dụng thủ đoạn rồi, còn Diệp Diệu Đông thì gần đây quá bình tĩnh”
Khương Tuyết Nhu mở một hộp sữa chua sau đó thêm một chút trái cây ướp lạnh, khuấy lên chuẩn bị thưởng | thức.
“Nói như vậy thì chuyện để một mình cậu ở trong nước cũng không làm cho người ta cảm thấy an tâm” Lâm Minh Kiều cảm khái nói.
“Không phải là còn có Lục Thiên Bảo hay sao?” "Còn có cả Lương Duy Phong, Đường Hiếu, Hoắc Phong Lang, nhiều người như vậy cơ mà?”
Lâm Minh Kiều nhẹ nhàng cười cười, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Tập đoàn Âu Lam Phương gửi thư tuyển dụng cho tớ, bọn họ muốn thuê tớ với giá sáu trăm tỷ để tớ nghiên cứu cho bọn họ một loại sản phẩm chống lão hóa”
Khương Tuyết Nhu nghiền ngẫm cong miệng: “Vậy cũng khá thú vị, cậu nói xem nếu như mà bọn họ biết rằng bây giờ nhà điều chế được thế giới mệnh danh là "nhà điều chế bí ẩn có các điều chế giá trị nhất” chính là người mà năm đó bọn họ ra sức bôi đen thì chắc là biểu cảm sẽ vô cùng phong phú.”
“Tớ cũng chờ mong ngày hôm nay lâu lắm rồi” Tâm tình của Lâm Minh Kiều cũng không tệ.
“Vậy thì cậu chuẩn bị trở về rồi sao?”
“Không, trước hết thì tớ sẽ diễn thuyết ở tập đoàn SE ở khu người Nguyệt Hàn bên này.
Sau đó thì cuối tháng sẽ trở về, tớ cũng sẽ mang theo hai đứa nhỏ về luôn, bọn chúng cũng rất nhớ cậu.”
| "Cũng tốt, tớ cũng nhớ bọn chúng, nhưng mà cũng không thể mang theo bọn nhỏ bên mình cho nên cũng chỉ có thể nói là con của anh cậu”
“Được.”
Hơn tám giờ tối khi Hoắc Anh Tuấn quay trở về biệt thự, Nhạc Hạ Thu vẫn chưa trở về.
Anh gọi điện thoại qua thì Nhạc Hạ Thu nói là đang đi dạo phố cùng bạn.
Đã đến hơn mười một giờ, khi anh đang ở trong phòng làm việc thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Tống Dung Đức.
"Hoắc Anh Tuấn, cậu mau đến đây đi, Nhạc Hạ Thu đang uống rượu say, cậu mau đến đón cô ấy đi” “Không phải là cô ấy đang đi dạo phố sao?” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày.
Tống Dung Đức tức giận níu: “Đi dạo cái đầu của cậu, là cô ấy tâm trạng không tốt cho nên cũng với mấy người Hà Tĩnh Nhi đi ra ngoài uống rượu, cũng không biết là uống nhiều hay ít mà Hà Tĩnh Nhi lại gọi điện thoại cho tôi, cho nên tôi mới liên hệ với cậu”
Hoắc Anh Tuấn rất nhanh đã đi đến quán bar.
Hà Tĩnh Nhi, Tống Dung Đức, Trình Nhã Thanh, cả ba người bọn họ đều đang ở đó, Nhạc Hạ Thu đang say đang nằm ở trên ghế salon, trong tay vẫn còn đang cầm một chai Whisky, không ngừng uống vào, say đến mức không còn biết chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy?” Con mắt lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhìn qua Hà Tĩnh Nhi và Trình Nhã Thanh.
| Hà Tĩnh Nhi cũng không biết làm sao nói: “Tôi cũng không biết rõ lắm, dù sao thì cô ấy nói là tâm trạng không tốt cho nên mong tôi đi uống cùng, cứ uống như vậy mãi, sau đó thì cô ấy khóc”.
"Anh Tuấn, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Tống Dung Đức với tay kéo Hoắc Anh Tuấn sang một bên: | "Từ trước đến nay tôi vẫn chưa từng thấy Nhạc Hạ Thu đau khổ đến mức như vậy, cô ấy đã rất đáng thương, không
bố không mẹ, cũng chỉ có mấy người chúng ta, nếu như cậu làm chuyện gì có lỗi với cô ấy thì tốt nhất định sẽ không tha cho cậu”“Được, tôi lập tức đến đó”.-----------------------.