Khương Tuyết Nhu cười nhàn nhạt sau đó tắt TV.
Hiện tại cảm thấy rất hạnh phúc phải không? Cứ chờ đi, ngày kết hôn tôi sẽ tặng cho cô một món quà lớn, cho cô biết thế nào là cảm giác từ thiên đường rơi xuống.
Mà ở bên kia.
Cả ba người Vệ Phương Nghi, Diệp Minh Ngọc và Diệp Diêu Đông khi nhìn thấy tin tức này thì cảm thấy vô cùng sảng khoái.
| Nhất là Vệ Phương Nghi, trên mặt cười đến đáng sợ: “Cái con Khương Tuyết Nhu này đã trở về thì sao đầu chứ, không phải là Hoắc Anh Tuấn vẫn cưới người khác đấy sao?”
“Đúng vậy, lúc trước còn cùng con tranh đoạt Hoắc Anh Tuấn, kết quả còn không bằng con” Diệp Minh Ngọc hả giận nói.
Diệp Diêu Động cau mày: “Mấy người phụ nữ này đừng suốt ngày chú ý đến mấy việc nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi như vậy nữa, hiện tại việc quan trọng chính là phải đoạt lại Diệp Thị”.
Vệ Phương Nghi không cho là đúng: "Ông yên tâm, hiện tại cơ thể của Diệp Gia Thanh ngày càng suy yếu, cho nên chắc chắn sẽ không có tâm tư quản lý Diệp Thị, nhiều lắm cũng chỉ cần đợi thêm nửa năm nữa thì Diệp Gia Thành sẽ chết đi, Khương Tuyết Nhu cũng không đấu lại chúng ta, đến lúc đó người bên ngoài sẽ sớm quên chuyện của tôi và ông”.
Lông màu của Diệp Diêu Đông cũng buông lỏng: "Chỉ cần anh cả của tôi chết đi thì thêm một phương Tuyết Nhu nữa cũng không đáng đặt vào trong mắt, nhưng mà! bên Khang Hạo Đức kia thực sự không có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì cả, cậu ta đã bị tôi nắm ở trong lòng bàn tay, hơn nữa trong biệt thự cũng có người của tôi, cho nên nếu như Khang Hạo Đức kia có làm chuyện gì mờ ám thì nhất định tôi sẽ biết được”
Ánh mắt của Vệ Phương Nghi lóe lên tia sáng, vừa nói xong thì đột nhiên điện thoại vang lên.
"Bà Vệ, tôi là Khang Hạo Đức, thuốc lần trước bà đưa cho tôi đã hết rồi”.
“Hết rồi sao?” Vệ Phương Nghi nhíu mày.
“Thuốc kia của bà cũng chỉ có số lượng một tháng, lần trước trong lúc pha cà phê tôi quá căng thẳng cho nên lỡ tay cho hơi nhiều, vì thế mà tôi đã đổ đi rót lại một chén khác”
“Ngày mai, gặp ở chỗ cũ”.
Vệ Phương Nghi cẩn thận tắt máy.
Ngày hôm sau Vệ Phương Nghi đeo một chiếc kính râm lái xe đi đến một nơi ở vùng ngoại thành đến một kho hàng, rất nhanh sau đó Khang Hạo Đức cũng lái xe đến.
Vệ Phương Nghi lập tức đút một túi đồ đến tay của anh ta: “Tôi muốn trong vòng nửa năm sau Diệp Gia Thành phải chết”.
Tay của Khang Hạo Đức cũng run lên: “Vậy tôi phải tăng liều thuốc sao?”
"U"
Vệ Phương Nghi lạnh lùng gật đầu nhẹ.
Khang Hạo Đức phức tạp mà nắm chặt gói thuốc ở trong tay: “Được, vậy! tôi đi trước đây.
”
"Ôi, cậu vội vàng đi nhanh như vậy làm gì?” Vệ Phương Nghi bỗng nhiên kéo tay của anh ta: “Chúng ta cũng lâu rồi không gặp
Gương mặt của Khang Hạo Đức thoáng cái liền tải đi: “Tôi thực sự cần phải rời đi, tôi còn có việc”.
“Đừng có mà lừa tôi, có phải là chê tôi lớn tuổi hay không?” Vệ Phương Nghi bỗng nhiên đi đến gần anh ta, sau đó sờ soạng ngực của anh ta một thoáng: “Trước kia cậu còn nói là tôi so với vợ của cậu còn tốt hơn, cô ta giống như là khúc gỗ cơ mà”.
"Chuyện này thực sự không tốt, không phải bà còn có Phó tổng giám đốc Diệp hay sao?” Khang Hạo Đức cảm thấy tim mình như sắp chết đến nơi rồi.
“Cậu cũng không phải không biết ông ta là người bị què cụt, tôi thích những người thành thục anh tuấn hơn” Vệ Phương Nghi lướt một cái lên mặt của anh ta sau đó bắt đầu kéo cà vạt.
| Đột nhiên từ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng của xe cảnh sát, ngay sau đó là một đống cảnh sát vọt vào, cầm súng chĩa vào hai người.
Vệ Phương Nghi sợ ngây người, vội vàng buông Khương Vĩ ra: "Các người, các người làm cái gì vậy?”.