Dụ Dỗ Đại Luật Sư


“Nhớ em lắm, sao có thể so với Hoắc Nhã Lam, già hơn rất nhiều” Sở Minh Khôi ôm eo người phụ nữ, hai người hôn nhau nồng nhiệt.

“Chú à, em biết một chỗ không có ai, chúng ta đi đến đó được không?” Người phụ nữ làm nũng nói.

“Ngoan, đi ngay bây giờ” Sở Minh Khôi ôm người phụ nữ đi ra phía sau, hai người vừa đi vừa hôn nhau.

Nhưng không để ý tới lúc hai người vừa mới rời đi, Khương Tuyết Nhu cầm một chiếc điện thoại di động bước ra từ phía sau tường cây xanh, điện thoại trong tay cô vẫn đang quay video.

Khi cô đang định đuổi theo thì một bàn tay phía sau vươn ra cướp điện thoại di động của cô.

Khi cô quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn cầm điện thoại di động của cô, khuôn mặt đẹp trai của anh u ám xanh mét.

“Phụ nữ như cô chụp những thứ này không cảm thấy xấu hổ sao?”
Một lúc sau, Hoắc Anh Tuấn trừng mắt nhìn cô với vẻ không vui.

Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, cô cho rằng sắc mặt khó coi của anh là bởi vì nhìn thấy.

bố dượng của mình đi sai đường, nhưng không ngờ lại bàn luận với cô về vấn đề này.

“Tại sao phải cảm thấy xấu hổ, thật kinh ngạc đấy, anh nhìn xem, bố dượng của anh cũng thật lợi hại, ông già đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn ôm được eo mỹ nhân kia kìa” Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm nói.

“Quên nó đi!” Hoắc Anh Tuấn không thể nén giận.

“Anh xem tôi là máy tính đấy à mà muốn xóa thì xóa?” Khương Tuyết Nhu giật lại điện thoại di động, xoay người muốn chạy đi.

Hoắc Anh Tuấn bắt lấy cô, ánh mắt sắc bén.

“Gửi video cho tôi.”
fiKhương Tuyết Nhu đưa tay ra.

Dưới ánh trăng, một bàn tay trắng nõn sạch sẽ, cổ tay mang một chiếc lắc tay nạm kim cương, tuy đơn giản nhưng làn da trắng như tuyết của cô giúp chúng trở nên sang trọng.

Trái tim anh đập loạn xạ: “Làm gì vậy?”
“Thù lao của phí chuyển nhượng” Khương Tuyết Nhu chớp đôi mắt xinh đẹp: “Sự việc liên quan đến Sở Minh Khôi, một người con rể của nhà họ Hoắc, con trưởng của nhà họ Sở, tin tức này giá ít nhất cũng phải hai trăm bốn mươi tỷ”
Hoắc Anh Tuần liếc mắt qua: “Hai trăm bốn mươi tỷ, tại sao cô không ăn cướp luôn đi!”
“Anh Hoắc, anh đừng nghĩ tôi chưa từng thấy qua bộ mặt của thành phố này, không hiểu giá cả thị trường, người ta tùy tiện truyền tai tiếng của một minh tinh thì đám chó săn có thể nhận được mấy chục đến cả trăm tỉ rồi, nếu anh không đồng ý, cùng lắm thì tôi bán cho bọn truyền thông, khẳng định sẽ có người gấp gáp ra giá, đặc biệt là nhà họ Sở, mấy trăm tỷ cũng sẽ mua!” Khương Tuyết Nhu lười biếng xoay người rời đi.

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy dạ dày của mình như xoắn lại, sớm biết như vậy thì lúc cướp điện thoại, nên chuyển video đó qua điện thoại di động của anh mới phải: “Được rồi, tôi đưa, chuyển qua cho tôi”
“Một tay giao tiền, một tay chuyển video, giao dịch của nhà họ Khương, không lừa già dối trẻ” Khương Tuyết Nhu nhướng mày.

Khóe miệng của Hoắc Anh Tuấn giật giật, liền móc điện thoại ra gửi qua.

Khương Tuyết Nhu nhìn số tiền kia cười mà mặt mày tươi tỉnh, ngọt ngào nhìn Hoắc Anh Tuấn.

Lúc đầu Hoắc Anh Tuấn còn có chút tức giận nhưng rồi đột nhiên được an ủi.

Không phải chỉ là hai trăm bốn mươi tỷ thôi sao, một giây sau anh đã kiểm lại được rồi.

Quả thật cũng không đắt.

“Ting” một tiếng, video đã ở trên điện thoại của anh.

“Tạm biệt, lần hợp tác này rất vui vẻ” Khương Tuyết Nhi xoay người rời đi, ngẫu nhiên đi ra một chuyển mà kiếm lời được hai trăm bốn mươi tỷ.

Ông trời ơi, sau này hãy để cô tham gia nhiều cái yến hội như vậy đi.

“Đợi đã.” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy cô rời đi, theo bản năng nói ra.

“Còn có chuyện gì?” Khương Tuyết Nhu quay đầu nhìn lại, một nửa mái tóc màu nâu bị gió đêm thổi bay, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ cùng đường viền cổ thiên nga.

Cổ họng của Hoắc Anh Tuấn khô khốc, không nhịn được nói: “Sau này đừng khiêu vũ với Hoắc Phong Lang nữa, mất mặt”
“Tôi khiêu vũ với ai không cần anh quan tâm, anh cũng đâu phải họ Hoàng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui