Hoắc Phong Lang phá lên cười, móc điện thoại ra: “Buổi tối cô ấy có hẹn với anh Tạ, không thể ăn cơm tối với tôi nên chuyển cho tôi một trăm hai mươi tỷ”
Hoắc Anh Tuấn: "..”
Ngay lúc đó, Hoắc Anh Tuấn dường như cảm nhận được cái gì gọi là giận sôi gan, tức giận đến cực điểm,
Mẹ nó, số tiền kiếm được từ anh, vừa quay người cô liền chia cho Hoắc Phong Lang.
Coi anh là gì? Là người vứt tiền như rác à?
Còn nữa, chờ đã, lát nữa cô có hẹn với anh Tạ?
Hoắc Anh Tuấn thực sự chẳng có cách nào bình tĩnh nổi.
Sau khi chơi xong một bài, Thang Nhược Lan chậm rãi đứng dậy bước ra từ phía sau piano, cô ta khẽ cúi người.
Tiếng vỗ tay trong phòng tiệc vang lên như sẩm.
Khỏi cần nói cũng biết, trong lòng cô ta lúc này kiêu ngạo biết nhường nào.
Cô ta biết trong mắt người của giới thượng lưu, mình chỉ là một ngôi sao chẳng có gì đáng kể, nhưng hôm nay cô ta đã chứng minh cho mọi người thấy mình cũng có tài hoa.
Đúng lúc này, chợt thấy Khương Tuyết Nhu chậm rãi tới gần mình.
Trong khu vực để nhạc cụ, nhất thời chỉ còn lại cô ta và Khương Tuyết Nhu, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào dáng người xinh đẹp, tao nhã của Khương Tuyết Nhu.
Trong phút chốc, nụ cười trên mặt cô ta sắp không giữ nổi nữa.
“Tuyết Nhu, cô đi nhầm chỗ hả? Bên này là chỗ chơi nhạc mà” Thang Nhược Lan cổ nặn ra nụ cười, hỏi bằng giọng dịu dàng.
“Không nhầm đâu, chẳng phải cô chơi xong rồi sao? Tôi đã xin phép người tổ chức bữa tiệc muốn biểu diễn chút tài năng” Khương Tuyết Nhu kéo chiếc váy pha lê kim cương đi tới ngồi xuống trước đàn piano.
Sắc mặt Thang Nhược Lan đột nhiên cứng đờ, vội vả quay đầu nói: “Tuyết Nhu à, những người có mặt tối hôm nay đều không phải là người tầm thường, thậm chí ông Khang nhạc sĩ nổi tiếng cũng ở đây, nơi này không phải chỗ để đùa giỡn đâu, cô muốn chơi đàn lát về có thể chơi tiếp mà”.
“Cô cảm thấy tôi sẽ làm mất mặt à?” Khương Tuyết Nhu cười như không cười hỏi lại.
Thang Nhược Lan mím môi, thật ra chính cô ta cũng không dám chắc.
Khương Tuyết Nhu từng có thiên phú về mặt âm nhạc, trước đây khi hai người họ cùng học khóa piano, Khương Tuyết Nhu chỉ cần học trong một khoảng thời gian ngắn là xong, lúc nào cũng được thầy gọi lên biểu diễn mẫu.
Sau đó, Khương Tuyết Nhu còn sáng tác ca khúc và viết lời cho cô ta, nhưng bây giờ cô ta không hiểu rõ Khương Tuyết Nhu định làm gì.
Một người sẽ không làm điều gì đó mà không có lý do.
Trái tim cô ta nhất thời trở nên bất an.
Lúc này, những vị khách mời ở gần đó cũng bàn tán, ánh mắt nhìn Khương Tuyết Nhu mang theo chút giễu cợt và xem náo nhiệt.
Dù sao, một nghệ sĩ như Thang Nhược Lan vừa mới biểu diễn xong, cô chạy tới đòi biểu diễn sao chẳng khác nào tự làm mất mặt.
Diệp Minh Ngọc giả vờ lo lắng mở miệng trước: “Chị ơi, bữa tiệc tối nay không phải của nhà họ Diệp chúng ta, chị muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Huống hồ, hiện nay chị là người thừa kế do chú Diệp thừa nhận, chị nên chú ý hình tượng một chút”
“Đúng vậy đó” Hà Tĩnh Nhi cũng nắm bắt cơ hội hùa theo.
Nhạc Hạ Thu thấy mọi người đều lên tiếng, bèn nhỏ giọng nói: “Đây là đánh đàn đấy, không phải thiết kế, Anh Tuấn, anh thấy thế nào?”
Cô ta kéo người đàn ông đẹp trai, cao lớn bên cạnh.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày.
Anh đã từng nghe Khương Tuyết Nhu đánh đàn guitar ca hát, quả thực rất hay, chẳng thua kém Thang Nhược Lan, thậm chí giọng hát còn hay hơn Thang Nhược Lan nữa.
Tuy nhiên, vừa chơi đàn piano vừa hát thì chưa chắc, nó đòi hỏi kinh nghiệm và hơi thở, nếu không làm tốt thì nhất định sẽ xảy ra sự cố.
“Anh không biết” Anh nói xong cũng lập tức mím chặt môi: “Đây là việc riêng của cô ta.”
“Cô ta muốn mất mặt thì cứ kệ cô ta” Tống Dung Đức cười khẩy: “Tôi thấy cô ta được người khác tâng bốc vài ngày đã vênh váo đến hoa mắt mất rồi, đâu phải cái gì mình cũng đều làm được”
“Đúng đấy, nghĩ mình có thể thắng được Thang Nhược Lan sao? Người ta là thiên hậu đó, biết không hả?”.
“Thôi nào, không nên lên cũng lên rồi, dù sao cô ta là người thừa kế của tập đoàn Diệp thị.
Đợi lát nữa nên cho người ta chút thể diện, vỗ tay cổ vũ vài cái, đừng làm người ta không dám xuống sân khấu”
“Chỉ có thể như vậy.”.