Vẻ mặt xinh đẹp của Nhạc Hạ Thu Xoẹt qua vẻ chán ghét: “Anh câm miệng cho em đi, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt để em kết hôn với Anh Tuấn, anh đừng có mà gây sự về đây
Nhạc Trạch Đàm bị mắng thì có chút bối rối: “Thế nhưng, em có thấy Lâm Minh Kiều nói gì với phóng viên không.”
“Chuyện này, Anh Tuấn đã tìm người đè xuống rồi, anh còn nợ nần gì thì chờ em kết hôn xong hãy đem ra tính”.
Nhạc Hạ Thu gằn từng chữ một, nhắc nhở anh ta: “Anh có nghe hay không đấy, bằng không, nếu có chuyện xảy ra, em sẽ không xen vào giúp anh nữa”
"...!Được.”
Nhạc Trạch Đàm bất đắc dĩ cúp máy, thế nhưng trong lòng cũng không nhận thức được vấn đề đang xảy ra.
Vừa xong việc, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác: “Đi điều tra xem con điếm Lâm Minh fiKiều kia đang ở đâu?
Bên trong nhà hàng Tây đầy trang nhã.
Nhân viên phục vụ dẫn Lâm Minh Kiều đi vào trong.
Một lúc sau, hai người đứng trước cửa một căn phòng: “Tổng giám đốc Hàn đã đặt bàn riêng ở đây”.
“Cám ơn” Lâm Minh Kiều đẩy cửa đi vào.
Tống Dung Đức ngồi trước một tấm bình phong trông có vẻ khá cổ điển, trên người anh đang mặc một chiếc sơ mi sọc màu nâu, mở mẩy cúc áo trên cùng, tay áo cũng được gắn lên.
Trên gương mặt tuấn tú của anh ta được khảm lên một đôi mắt đầy phong lưu, khiến cho người ta cảm giác có chút quyến rũ, tà mị.
“Ngồi đi.”
Anh ta chỉ vào chiếc ghế tựa ở bên cạnh.
Lâm Minh Kiều cũng không thèm để ý anh ta, trực tiếp xoay người rời đi.
Thế nhưng khi ra đến cửa, cô phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.
“Đừng đi, ở lại ăn đã chứ.
Đồ ăn lạnh rồi sẽ không ngon nữa.”
Tống Dung Đức bắt đầu thân mật kéo ghế ăn cho cô: "Cô Lâm, ngày hôm nay cô ở trên diễn đàn đại sát tứ phương còn chưa thoải mái sao? Tôi thừa nhận là cô khiến tôi thực sự kinh ngạc, trước đây đúng thật là tôi nhìn lầm cô, tôi xin lỗi, cô có thể bỏ qua được chứ?”
Sau khi Tống Dung Đức rót cho mình một ly rượu vang thì nhanh chóng uống cạn.
Ánh mắt của Lâm Minh Kiều rơi trên ly rượu bia, sau đó cũng lại gần, rót một ly.
Tống Dung Đức cho rằng cô muốn mời rượu anh ta, nhưng không ngờ cô lại nhấc cổ tay, tạt
nguyên ly rượu lên gương mặt tuấn tú của anh ta.
“Lâm Minh Kiều” Lúc này, gương mặt Tống Dung Đức đã hoàn toàn biến sắc.
Trong khi anh ta đang sắp phát giận thì Lâm Minh Kiều lại trực tiếp cầm bình rượu lên, kéo cổ áo của anh ta ra, đổ ào toàn bộ rượu vào trong.
Phần rượu lạnh lẽo khiến cho Tống Dung Đức gào lên không ngừng.
Anh ta nhảy sang bên cạnh, nhanh chóng cởi quần áo ra xem.
Kết quả, anh ta xác định toàn bộ quần áo đều ướt sạch, quần đùi bó sát vào thân người, lộ ra những đường nét mê người.
“Lâm Minh Kiều, cô muốn chết có phải không? Tống Dung Đức đã hoàn toàn nổi cáu, chưa từng có ai dám đối xử với anh ta như vậy, người phụ nữ này phát điện gì chứ, còn dám đổ rượu lên người anh ta.
Hơn nữa, cởi quần áo ra xong, lạnh quá.
Anh ta run cầm cập, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lâm Minh Kiều vậy mà lại cười rất khoái chí.
“Tôi thấy anh có vẻ không tỉnh táo đó, sao lại làm đổ rượu lên người thế kia.
Tổng Dung Đức, trước đến giờ anh hẳn đã quen làm cậu Tổng rồi nhỉ, chắc là cũng chẳng coi tôi là người đầu.
Năm đó, anh vì muốn làm cho Nhạc Hạ Thu hả giận mà tùy tiện nói một câu, nhưng câu nói đó lại suýt chút phá hủy cả một đời nỗ lực của người khác đấy.”
“Anh không thích tôi, vậy thì cứ khai trừ tôi đi.
Anh dựa vào cái gì mà muốn ràng buộc tội chứ.
Tôi cũng không phải con sâu trong bụng anh, anh tất nhiên là rõ ràng ý nghĩ của mình hơn bất kì ai”
Cô càng nói lại càng tức giận, trực tiếp cầm ly rượu, bình rượu lên đập phá tung tóe.
Tổng Dung Đức sợ đến mức nhảy bật lên trên ghế, suýt tí thì anh ta bị mảnh vỡ sượt trúng chân.
Tệ hơn, lúc này anh ta còn không mặc đồ.
“Lâm Minh Kiều, cô đừng cho rằng tôi không dám đánh cố” Tổng Dung Đức cũng đã nổi trận lôi đình, anh ta gào lên với cô.
“Anh đánh đi, nếu anh không đánh, tôi còn muốn đánh anh đấy.” Lâm Minh Kiều dùng đũa xiên vào miếng thịt bò nóng hổi trên dĩa, ném thẳng về phía của Tổng Dung Đức..