“Gấp gáp cái gì, anh có làm theo lời của em mà dặn dò với trợ lý Vương chưa?”
“Đã dặn dò rồi.”
“Vậy thì không sao, cho dù có cho bao nhiêu tiền thì cũng phải bịt chặt miệng của anh ta lại.
Còn nữa, gần đây anh an phận chút, nếu không em cũng không cứu được anh đâu?
Cúp máy Xong, gương mặt Nhạc Hạ Thu đỏ bừng tức giận đến mức nghiến răng ken két.
Không cần phải nói, chắc chắn Hoắc Anh Tuấn đã điều tra ra cái gì đó rồi, cô ta không ngờ rằng anh vậy mà lại không cho cô ta chút mặt mũi nào.
Trong bệnh viện.
Khi Khương Tuyết Nhu đang ôm Hiểu Khuê, đút cháo cho cô bé, Lâm Minh Kiều nhận được một cuộc điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, tin tốt là bên phía cảnh sát vừa gọi điện thoại đến nói đã có bằng chứng mới, mấy tên cướp tối hôm qua đã bị người ta mua chuộc, có người chuyển tiền cho người nhà của bọn chúng, nói là trợ lý của Nhạc Trạch Đàm”
Khương Tuyết Như ngẩng đầu lên nói: “Tin xấu chính là trợ lý của Nhạc Trạch Đàm đã nhận tội, đúng không?”
“Đúng” Lâm Minh Kiều thở dài: “Điều này cũng có nghĩa là chúng ta không có cách nào bắt Nhạc Trạch Đàm, có điều cậu đoán thử xem, là ai đã cung cấp bằng chứng cho bên cảnh sát, Hoắc Anh Tuấn đó! Sáng nay rốt cuộc cậu đã làm gì thế?”
“Nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Hoắc Anh Tuấn, tớ cũng cá là bây giờ anh ta cũng không thích Nhạc Hạ Thu cho lắm rồi”
Khương Tuyết Nhu cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, lúc sáng cô đến gây sự thì cũng đang đánh cược.
Cược là bây giờ trong lòng Hoắc Anh Tuấn đối với cô đã có chút cảm giác, đánh cược là sự khoan dung của anh đối với Nhạc Trạch Đàm đã đến cực hạn, nhân tiện cũng chạy
đến nhắc nhở anh, đứa bé đã của ba năm trước đã không còn nữa, cũng có liên quan gián tiếp đến Nhạc Trạch Đàm.
May mắn thay, cô đã thắng cược.
“Vẫn là cậu lợi hại” Lâm Minh Kiều giơ ngón tay cái lên.
“Mẹ nuôi, miệng của mẹ bị muỗi đốt sao, sưng lên rồi kìa”
Hiểu Khuê đang nằm ngoan ngoãn trong lòng của Khương Tuyết Nhu ăn cháo đột nhiên nghiêng đầu tò mò nhìn Lâm Minh Kiều,
Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Minh Kiều đỏ bừng vì xấu hổ: "Bị chó cắn” “Con chó đấy cao thật, còn có thể cắn vào miệng mẹ nuôi” Hiểu Khuê cười hì hì nói.
Lâm Minh Kiều tức giận chống nạnh trừng mắt nhìn cô bé: “Coi bộ con khỏe rồi nhỉ, còn.
biết trêu ghẹo mẹ nuôi.
Vừa nãy còn khóc sướt mướt trong lòng mẹ con đòi ôm đòi ăn kẹo cơ mà?”
Khóe miệng Hiểu Khuê chùng xuống, lập tức chui lại vào trong lòng Khương Tuyết Nhu: “Mẹ ơi, con lại đau nữa rồi”
“Được rồi, lần này Hiểu Khuê bị thương khá nghiêm trọng, mẹ hôn cái nào” Khương Tuyết Nhu ôm cô bé rồi lại hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh, lúc này cô nhóc mới mỉm cười ngọt ngào nằm trong lòng cô.
Nhưng dù sao thì đầu cũng bị thương không nhẹ, sau khi ăn chút đồ xong, Hiểu Khuê liền mơ màng ngủ mất.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Minh Kiều bận rộn giúp cô sửa sang lại nhà cửa, Khương Tuyết Nhu thì ở trong bệnh viện cùng Hiểu Khuê, bởi vì cô có rất nhiều việc phải làm, nên thường vừa làm việc vừa chăm sóc cô bé.
Trong ba ngày qua, Khương Hiểu Lãnh cũng nửa bước không rời canh giữ trong phòng bệnh, cậu bé vẫn luôn cảm thấy việc cô bé ham ăn Hiểu Khuệ này xảy ra chuyện, có liên quan đến cậu.
Đêm hôm đó, khi Hoắc Phong Lang đến, trong lòng không biết có cảm giác gì.
“Được rồi, tối nay cô đưa Hiểu Lãnh về khách sạn nghỉ ngơi đi, cô xem hai người đi, gầy đi rồi kìa”.
Tôi không sao” Khương Tuyết Nhu không hề yên tâm chút nào khi để Hiểu Khuê ở lại đây một mình.
“Cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Hiểu Lãnh chứ, trong bệnh viện ăn không ngon ngủ không yên” Hoắc Phong Lang nhéo bụng má bánh bao của Hiểu Khuê: “Hiểu Khuê à, tối nay chú ở lại với con có được không nào?
“Được, được a, con thích chú nhất” Hiểu Khuê cũng thương mẹ vất vả, lập tức nói: “Mẹ ơi, mẹ đưa anh trai về đi, nếu mẹ kiệt sức thì con sẽ đau lòng chết mất”.