Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Ngôn Minh Hạo chớp chớp mắt: “Đây là thành viên nhỏ nhất của nhà họ Hoắc, nghe nói bà chủ rất vui, đã rất lâu nhà họ Hoắc không vui vẻ như vậy rồi, cho nên tôi đã mua nhiều hơn một chút.”
Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Đấy cũng có phải con của tôi đâu!” Ngôn Minh Hạo: "..” Làm ơn đi, đây chính là con của anh đó có được không? Hoắc Anh Tuấn nhấc chân bước lên bậc thang.

Vừa bước chân vào biệt thự, một cô bé thắt hai bím tóc đã chạy về phía này.

Cô bé quay đầu lại, vừa chạy vừa hét lên: “Con mèo nhỏ chạy ra ngoài rồi, cháu sẽ đuổi theo “Đừng đuổi theo, vết thương của cháu còn chưa lành” Giọng nói của Hoắc Nhã Lam phát ra.

Hiểu Khuê trực tiếp đập vào bắp chân của Hoắc Anh Tuấn, ngã xuống đất.

“Nhóc con, đi đường phải nhìn phía trước chứ?” Hoắc Anh Tuấn cúi người, vươn hai tay đỡ cô bé dậy.

Hiểu Khuê ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn, đường nét trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai và tinh xảo, trên khuôn mặt còn có một đôi mắt hai mí đẹp đẽ.

Hiểu Khuê đã nhìn thấy khuôn mặt này, vài ngày trước Khương Hiểu Lãnh tìm trên mạng cho cô bé xem.

Nhưng sau khi nhìn thấy người thật, Hiểu Khuê nhận ra rằng người trong bức ảnh đó không đẹp bằng bên ngoài, không, người này đẹp hơn tất cả các chú xung quanh mẹ rất nhiều.

Hiểu Khuê biết người này chính là ông bố cặn bã của mình, thân hình ông bố cặn bã của cô bé cũng rất đẹp, áo sơ mi đen đóng thùng gọn gàng bên trong chiếc quần tây màu cà phê, hoàn hảo phô ra vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài miên man.

Đôi mắt của Hiểu Khuê lập tức sáng lên.

Mặc dù đáng lẽ phải hận ông bố cặn bã, nhưng ông bố cặn bã đẹp trai như vậy, đúng là không thể không thích.

Hoắc Anh Tuấn cũng cúi đầu nhìn cô bé, khuôn mặt hồng hồng hơi mập, xinh đẹp như một con búp bê dễ thương.

Anh vừa nhìn thấy cô bé liền có một cảm giác thân thuộc khó giải thích, thậm chí khi nhìn thấy băng gạc quẩn quanh trán cô bé, anh không khỏi cảm thấy đau lòng.

Cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng trước đây anh không hề thích trẻ con.

Có thể là do đứa trẻ này trông rất giống anh.

Anh thực sự không hiểu, đứa trẻ do Hoắc Phong Lang sinh ra làm sao lại có thể giống với anh được? “Hiểu Khuê, cháu có sao không?” Đúng lúc này, Hoắc Nhã Lam chạy tới.

Sau khi nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn, bà ta không khỏi nhìn về phía Hiểu Khuê, kêu lên một tiếng: “Chẳng trách gì anh luôn nói Hiểu Khuê trông rất giống anh, đúng là rất giống
“Bà ơi, cháu không sao, đây là bác ạ?” Hiểu Khuê chớp chớp đôi mắt to tròn: “Trông bác thật đẹp trai” “Đúng vậy, đây là bác của cháu” Hoắc Nhã Lam cười nói.

“Bác, con rất thích bác” Hiểu Khuê xoay người ôm đùi Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn giật mình, vô thức giơ tay bế cô bé lên, đứa nhỏ quá nhẹ, trên người còn có mùi thơm ngọt ngào.

“Cậu cả, đây là quà anh mua cho cô chủ nhỏ” Ngôn Minh Hạo đi vào với rất nhiều quần áo và đồ chơi.

"Oa, con thích quá, tất cả đều là thứ con thích” Hiểu Khuê đột nhiên thoát ra khỏi vòng tay của anh, chạy tới, cầm lấy quần áo và đồ chơi, nhìn trái nhìn phải, cười không ngậm nổi mồm.

Khóe môi Hoắc Anh Tuấn bất giác nhếch lên, vừa rồi anh còn cảm thấy Ngôn Minh Hạo mua quá nhiều, nhưng bây giờ đột nhiên anh cảm thấy...!hình như mua hơi ít rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui