Nhưng...!đây là con gái của Hoắc Phong Lang, con gái của người mà anh ghét nhất từ nhỏ đến lớn.
Nhưng nếu con của anh vẫn còn sống, có thể đứa bé cũng sẽ rất đáng yêu.
Hoắc Anh Tuấn lấy trong ví ra một tấm thẻ màu đen, đưa vào tay Hiểu Khuê: “Bác tặng con này” Đôi mắt kinh ngạc của Hoắc Nhã Lam suýt chút nữa rơi xuống đất.
Bà ta thật sự không ngờ Hoắc Anh Tuấn lại đối xử thân thiện với con gái của Hoắc Phong Lang như vậy, hơn nữa cái người Hoắc Anh Tuấn này luôn đối xử lạnh nhạt thờ ơ với mọi người, cả nhà họ Hoắc có lẽ chỉ có Hiểu Khuê là trường hợp đặc biệt mà thôi.
“Đây là cái gì? Ông nội cũng đưa cho con một cái, con có cái của ông nội là được rồi.
Hiểu Khuê đẩy lại tấm thẻ đen: “Con không cần nữa đâu”
Hoắc Anh Tuấn vui vẻ, dường như mẹ cô bé đã giáo dục con rất tốt: “Không sao, cái của ông nội là của ông nội, đây là đồ bác tặng, có ý nghĩa khác nhau.”
“Hiểu Khuê, nhận lấy đi, dù sao thứ bác cháu có nhiều nhất cũng là tiền, đừng để mất đấy” Hoắc Nhã Lam nhắc nhở.
Hiểu Khuê nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cũng được, cô bé sẽ giữ lại một cái cho Khương Hiểu Lãnh.
Mặc dù bọn họ không biết sự tồn tại của Khương Hiểu Lãnh, nhưng đồ mà cô bé có cũng có thể lấy giúp Khương Hiểu Lãnh một phần.
Hơn nữa nếu không lấy đồ của ông bố cặn bã thì mẹ kế xấu xa sẽ được lợi.
“Vậy được”
Sau khi cô bé đáp lại bằng giọng nói ngọng nghịu, sau đấy liền nắm lấy tay Hoắc Anh Tuấn: “Bác, bác có thể đi xem con mèo cùng con không?”
Hoắc Nhã Lam vốn tưởng rằng Hoắc Anh Tuấn nhất định sẽ không đồng ý, đang định ngăn cản, không ngờ Hoắc Anh Tuấn lại đồng ý, để cho Hiểu Khuê ngồi trên vai, đưa cô bé đi chơi.
Hoắc Văn hóng chuyện, đi tới nói: “Ai không biết còn tưởng hai người họ là bố con đấy”
“Đúng vậy”.
Đến tối, lúc tiệc tan đã là rất khuya.
Hoắc Anh Tuấn qua đêm ở biệt thự.
Trong ba năm qua, anh rất ít khi đến đây, bởi vì trong biệt thự này có quá nhiều dấu vết về cuộc sống của Khương Tuyết Nhu.
Buổi tối, anh ngủ trong phòng, có lẽ là tối nay cứ nghĩ đến hai đứa nhỏ đã mất nên anh không ngủ được.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Anh đứng dậy mở cửa, Hiểu Khuê đứng ở cửa trong bộ đồ ngủ hình gấu đáng yêu, mong chờ nhìn anh, sau đó dụi dụi mắt: “Bác ơi, con ngủ với bác được không?”
“Con có thể ngủ cùng bố con mà” Hoắc Anh Tuấn nhẹ dịu dàng nói.
“Con không thích ngủ với ông ấy, ông ấy ngủ ngáy, ồn chết đi được.
Hiểu Khuê mím miệng, dễ thương nói.
"...!Được” Hoắc Anh Tuấn cúi người ôm cô bé lên.
Khi đến giường, Hiểu Khuê nằm đè lên người anh như một con rùa, một lúc sau thì ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô bé, như thể nghe thấy cô bé gọi một tiếng “Bổ”.
Trái tim anh như được lấp đầy.
Có lẽ anh thực sự đã đến tuổi kết hôn rồi, nếu không tại sao lại ghen tị với Hoắc Phong Lang vì có một cô con gái đáng yêu như vậy chứ.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, anh bất giác chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, có ai đó đang kéo lông mi của anh, tiếng cười non nớt của trẻ con vang lên bên tai.
Anh mở mắt, sửng sốt khi nhìn thấy bản sao nhỏ đang ở trên người mình.
“Bác ơi, đây là cái gì?” Hiểu Khuê đột nhiên lấy ra một sợi dây chuyền kim cương màu đỏ, lắc lắc trước mặt anh.
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt, cầm qua nhìn một cái, đó là một sợi dây chuyền kim cương màu đỏ rất quý giá.
Anh cảm thấy sợi dây chuyền này hơi quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra: “Con lấy thứ này từ đâu?”
“Trong cái buồng có một cái hộp nhỏ, bên trên có rất nhiều đồ, con chỉ bấm bừa một số liền mở ra được.” Hiểu Khuê đang nói dối, thực ra cô bé đã trộm nhập ngày sinh của mẹ.
Nhưng không ngờ lại mở ra được thật, chứng tỏ rằng trước kia căn phòng này đã từng được mẹ sử dụng..