Hoắc Anh Tuấn không nói nên lời.
Anh biết rằng thứ mà Hiểu Khuê đang nói đến là chiếc hộp có mật khẩu, đây là căn phòng mà Khương Tuyết Nhu đã sống vào ba năm trước, mật khẩu đấy cũng là do cô đặt.
Sau đó, sau khi Khương Tuyết Nhu rời đi, rất nhiều đồ đạc trong phòng của cô đều bị lấy đi, ngoại trừ hộp mật khẩu, do không biết mật khẩu nên chưa từng có người mở ra.
Anh chưa bao giờ quan tâm đến nó, thậm chí còn không nghĩ đến việc mở nó ra.
Nhưng không ngờ lại bị trẻ con vô tình mở ra.
“Đây là...!một sợi dây chuyền” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng nói.
“Là của bác sao?” Hiểu Khuê tò mò hỏi.
“Bác cũng không rõ lắm” Hoắc Anh Tuấn cũng không nhớ nổi: “Nhưng chắc bác biết nó là của ai, bác sẽ trả lại cho cô ấy.”
“Được.” Hiểu Khuê đặt sợi dây chuyền vào tay anh, sau đó đi rửa mặt.
Mãi đến bữa sáng, Hoắc Phong Lang đi tới đón cô bé, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiểu Khuê, nếu mẹ con biết con dính Hoắc Anh Tuấn như vậy, cô ấy sẽ tức giận chết mất”
“Bố, bố đừng nói ra mà”
Hoắc Phong Lang khóc không ra nước mắt: “Hóa ra con vẫn nhớ bây giờ thân phận của chú là bố con à? Ngày hôm qua sau khi Hoắc Anh Tuấn trở về, trong mắt con chỉ có anh ta.
Ngủ đến nửa đêm thì bỏ rơi chú, đứa nhóc con tém tém lại cho chú”
"Chú à, chủ hiểu lầm con rồi, con làm vậy là đang dùng mỹ nhân kể đấy!” Hiểu Khuê cong môi, vô tội nói: “Con muốn giúp mẹ dạy dỗ bà mẹ kế hung ác đó”
#
#
Hoắc Phong Lang cảm giác đầu mình to lên gấp đôi.
“Tổ tiên của chú, xin con an phận một tí đi, mẹ của con nói với chú là muốn chú gửi con đến cùng một vườn trẻ với Khương Hiểu Lãnh”.
“Cũng được, vừa hay trong tay con có tấm thẻ đen muốn đưa cho anh Hiểu Lãnh” Hiểu Khuê nghiêm túc nói.
Hoắc Phong Lang: "..”.
Cảm thấy có một trái tim trẻ thơ đúng là mệt mỏi.
Không bao lâu, những người còn lại trong nhà họ Hoắc cũng lần lượt đi ra ngoài ăn sáng.
Hoắc Phong Lang nhìn thấy chiếc hộp gấm xinh đẹp trên tay Hoắc Anh Tuấn, không nhịn được mở ra xem, cảm thản nói: "Đây không phải là trái tim của hoàng hậu sao?”
Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu, cau mày nhìn cô ta: “Trái tim của hoàng hậu là sao?”
"Anh cả, chắc không phải anh định tặng thứ này cho Nhạc Hạ Thu chứ?” Giọng điệu Hoắc Thiên Hà tràn đầy vẻ ghen tỵ.
“Nghe nói trái tim của hoàng hậu này là tác phẩm mà một vị quốc vương của nước Pháp tìm kiếm nhà thiết kế hàng đầu, mất hẳn hai năm để thiết kế nên.
Tương truyền, chỉ cần tặng “Trái tim của nữ hoàng” cho người phụ nữ mình yêu, hai người sẽ có thể bên nhau trọn đời, ngay cả những cô gái giàu có hàng đầu như bọn em cũng khao khát chiếc vòng cổ này
Hoắc Anh Tuấn mím môi mỏng: “Nếu đã thích, tại sao trước đây không tự mình mua?”
“Làm ơn đi, phụ nữ ai lại đi mua một mình, thường là đàn ông mua rồi tặng cho phụ nữ chứ!” Hoắc Thiên Hà cong môi: “Em nghe nói sợi dây chuyền này đã được bán với cái giá cao ngất ngưởng là 1050 tỷ trong một buổi đấu giá ở thành phố Thanh Đồng vài năm trước”
1050 tỷ?
Trái tim Hoắc Anh Tuấn khẽ động, mấy năm trước Khương Tuyết Nhu chắc chắn không có 1050 tỷ để mua chiếc dây chuyền này, chẳng lẽ là anh mua cho Khương Tuyết Nhu sao?
Nhưng làm sao trước đây anh có thể làm ra chuyện như vậy chứ, hơn nữa thậm chí anh còn không thể nhớ ra từng có chuyện như vậy.
Sau khi ăn sáng xong.
Hoắc Anh Tuấn lên xe, lái ra khỏi núi Tuyết Minh, anh nói với tài xế: “Tới tập đoàn Hồng Nhân”.
Chín giờ rưỡi sáng.
Sau khi Khương Tuyết Nhu đưa Khương Hiểu Lãnh đi vườn trẻ, đang chuẩn bị đi lên tầng từ bãi đậu xe thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở lối vào thang máy.
Dáng người như ngọc của Hoắc Anh Tuấn dựa vào xe, từ sợi tóc đến gót chân đều lộ ra vẻ tao nhã..