“Từ lúc nào mà tình cảm giữa hai chúng ta lại trở nên tốt như vậy hả?” Hoắc Anh Tuấn lại càng thêm tin.
tưởng lời mà Hiểu Khuê nói: “Hoắc Phong Lang, cậu cũng đã có con gái, người cũng lớn chừng này rồi, đừng có suốt ngày chỉ biết chơi đùa, có trách nhiệm với con gái cậu một chút đi, Hiểu Khuê con bé rất cần cậu!”
“Nhưng mà em cần sự tự do.
Haizz anh cả, em có mấy lời thật lòng nói cho anh biết, ngay từ đầu khi có con gái em cũng rất vui mừng, chẳng qua là không được mấy ngày em đã cảm thấy thật phiền phức, cả người đều không có tự do.
Hiểu Khuê lại không muốn ngủ với mẹ, cho nên em chỉ có thể giao nó cho anh.”
Hoắc Phong Lang nói xong liền cúp điện thoại.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu xuống, nhìn thấy Hiểu Khuê nước mắt đầm đìa nói: “Bố con có phải là không thích con hay không ạ?”
“Không có, Hiểu Khuê à, bố con có chút chuyện thôi, tối nay đi đến nhà bác ngủ có được hay không?” Hoắc Anh Tuấn thật sự không chịu nổi khi nhìn cô bé rơi nước mắt, anh sẽ đau lòng chết mất.
“Bác ơi, con mang đến thêm phiền phức cho bác rồi” Dáng vẻ ngoan ngoãn của Hiểu Khuê làm cho Hoắc Anh Tuấn thầm nguyền rủa Hoắc Phong Lang cả trăm lần.
Có cô con gái nhỏ đáng yêu thế này thì sao anh có thể thấy phiền được chứ, không biết anh ghen tị đến thể nào ư, thật đáng chết mà.
Trong biệt thự Hải Tân.
Nhạc Hạ Thu nghe được tiếng xe hơi thì lập tức giả trang thành dáng vẻ vui mừng chạy ra ngoài, kết quả là khi nhìn thấy trên vai Hoắc Anh Tuấn có mang thêm một cô bé thì cả người cô ta đều cảm thấy không vui: “Anh Tuấn, nó..”.
“Đêm nay con bé sẽ ở lại đây.” Hoắc Anh Tuấn chỉ giải thích đơn giản như vậy: “Để dì Trương làm thêm vài món cho bạn nhỏ này ăn đi”
“Được.” Nhạc Hạ Thu tức đến muốn ói máu, gần đây Hoắc Anh Tuấn đối với cô ta đều không mặn không nhạt, cô ta còn đang định tối nay sẽ nắm lấy anh mà thân mật một phen.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, Hiểu Khuê lại cười ngọt ngào nói: “Con chào dì, dì thật là xinh đẹp” “Cảm ơn nhé, cháu cũng rất đáng yêu.” Nhạc Hạ Thu cứng nhắc qua loa khen một câu.
Đợi đến lúc ăn cơm, điện thoại di động của Hoắc Anh Tuấn vang lên, ánh mắt anh nhìn về phía Hiểu Khuê đang ngoan ngoãn ăn cơm rồi nói với Nhạc Hạ Thu: “Giúp anh chăm sóc con bé một chút”
Nói xong, anh cầm điện thoại đi qua một bên nhận cuộc gọi.
“Dì ơi, dì có thể giúp cháu gắp miếng cá kia hay không, tay cháu không với tới” Hiểu Khuê dùng cánh tay.
non nớt mủm mỉm chỉ về phía thịt cá.
Sau khi Nhạc Hạ Thu gắp một miếng cá cho cô bé thì cũng lười không thèm để ý nữa.
Không biết tại vì sao, cô ta chỉ cần nhìn đứa bé này nhiều hơn một chút thì sẽ ghét nó thêm một chút.
Chỉ chốc lát sau tiếng ho khan của đứa trẻ liền vang lên ở bên cạnh.
Hoắc Anh Tuấn nhận điện thoại xong vừa trở lại liền thấy vẻ mặt Hiểu Khuê trướng đỏ, dáng vẻ hết sức đau khổ.
Anh nhìn qua miếng cá trong chén, chỉ trong chốc lát liền hiểu được có lẽ là con bé bị hốc xương, lập tức rót chén nước cho Hiểu Khuê.
Nhưng Hiểu Khuê vẫn còn rất khó chịu, cũng may là dì Trương ở phòng bếp suy nghĩ nhanh chóng, cho cô bé uống ít giấm mới coi như xong chuyện.
“Bác ơi...” Sau khi Hiểu Khuê chuyển biến tốt, liền ôm Hoắc Anh Tuấn khóc lên.
“Không sao” Hoắc Anh Tuấn VỖ VỖ sau lưng cô bé, một khắc vừa nãy thật sự đã dọa anh đến chảy cả mồ hôi hột.
“Em thấy...!Lần sau đừng nấu cá nữa” Nhạc Hạ Thu mang dáng vẻ quan tâm nói: “Con bé ăn cá dễ bị hốc xương”
Không biết tại sao, lời này khi rơi vào tại Hoắc Anh Tuấn lại làm cho lòng anh sinh ra một chút không vui: “Trẻ con vốn là phải ăn cá nhiều mới thông minh.
Cá quế rất ít xương, là chính em không để ý gắp miếng cá nhiều xương nhất cho con bé, không phải anh đã bảo em là phải chăm sóc thật tốt cho con bé hay sao?”
Anh chợt nhớ tới hôm qua Khương Tuyết Nhu cũng nấu một con cá quế, nhưng sau đó cô lại nhặt hết từng cây xương một cho cô bé, sau đó lại tỉ mỉ kiểm tra lại một lần nữa rồi mới cho Hiểu Khuê ăn.
Trước kia, anh vẫn luôn cảm thấy Nhạc Hạ Thu rất biết cách chăm sóc cho người khác, nhưng mà bây giờ anh bỗng nhiên phát hiện, đều là người chưa từng làm mẹ, nhưng Khương Tuyết Nhu đối với trẻ con lại có tính kiên nhẫn hơn nhiều.
Đột nhiên lại bị mắng như vậy, chỉ trong phút chốc, hốc mắt Nhạc Hạ Thu cũng không nhịn được đỏ lên, đang muốn mở miệng.
Hiểu Khuê lại bắt lấy tay áo Hoắc Anh Tuấn nói: “Bác đừng trách gì mà, là do con không cẩn thận”
Hoắc Anh Tuấn sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé: “Bác dẫn con đi chơi nhé.