Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Cảnh này...!
Làm cho máu nóng của Hoắc Anh Tuấn dường như xông lên đến đỉnh đầu, tim của anh không khống chế được mà đau nhói một hồi.

Anh gắp gáp giật lấy một cái khăn tắm, không để ý nhiều nữa mà lao qua đem khăn bao lấy thân thể đứa trẻ, dùng cái khăn dày rộng, nhanh chống ôm đứa nhỏ đi ra khỏi phòng tắm.

Hiểu Khuê bị ôm đến trên giường lớn trong phòng ngủ, cô bé khóc thút tha thút thít: “Đau quá.

Lạnh quá...”
Hoắc Anh Tuấn sờ lên làn da của cô bé, hoàn toàn lạnh lẽo, lại kiểm tra thân thể của cô bé một chút, chỗ khuỷu tay nổi lên một mảnh tím xanh.

“Hiểu Khuê, không sao đâu, bác sẽ mặc quần áo cho con” Hoắc Anh Tuấn cầm chăn mềm bọc con bé lại, lúc xoay người, vừa vặn đụng phải Nhạc Hạ Thu đang cầm quần áo trẻ con đi đến.

Vẻ mặt cô ta tràn ngập sự uất ức: “Anh Tuấn, xin lỗi, em cũng không biết tại sao mà con bé lại bị ngã.."
“Bảo em tắm rửa cho con bé, em tắm cho nó như vậy sao, lúc con bé ngã xuống, em lại ngồi yên ở trên ghế?”
Một luồng khí nóng không hiểu dâng lên, lần đầu tiên Hoắc Anh Tuấn đối với cô ta không kiềm chế được nóng giận như vậy.

“Em...!Em không phải cố ý, lúc đó em bị hoảng sợ, em không phản ứng kịp”
Nhạc Hạ Thu bị rống đến nổi nước mắt rưng rưng, cô ta cắn cắn môi, đưa tay về phía Hiểu Khuê nói: “Hiểu Khuê, để dì mặc quần áo cho cháu”
“Cháu không muốn, cháu không muốn để dì mặc quần áo cho cháu đầu” Hiểu Khuê bị dọa đến có người lại lui về phía sau, nhìn cô ta với ánh mắt đầy cự tuyệt.

“Được rồi, đưa đây cho anh đi” Hoắc Anh Tuấn cầm quần áo đến, nhanh chóng mặc vào cho Hiểu Khuê.

Nhạc Hạ Thu ở bên cạnh giận đến nổi hai tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch.

Cô ta không thể tin được, Hoắc Anh Tuấn hôm nay vậy mà lại vì một đứa bé mà liên tiếp hai ba lần nổi nóng với cô ta, có cần phải như vậy không, cũng không phải con ruột của anh đầu.

Sau khi mặc quần áo tử tế, Hoắc Anh Tuấn trực tiếp ôm Hiểu Khuê đi đến căn phòng sát vách.

Khi anh cầm chai thuốc trở về, Hiểu Khuê đã có người lại thành một cụm tránh sang bên cạnh, trên lông mi còn vương nước mắt: “Con không muốn bối”
“Ngoan, Hiểu Khuê, con phải bồi thuốc nước mới có thể khỏe lại được” Cho dù Hoắc Anh Tuấn rất đau lòng, nhưng trong giọng nói lúc này lại không thể không nghiêm tức lên được.

“Con không muốn, con không muốn ở chỗ này, con muốn mẹ, con muốn qua chỗ dì Khương” Hiểu Khuê bỗng dưng chôn khuôn mặt nhỏ lên gối khóc thút thít, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.

“Giờ này có lẽ dì Khương đã ngủ rồi, Hiểu Khuê, con nghe lời đi có được không?” Hoắc Anh Tuấn an ủi khuyên nhủ con bé.

Nhưng Hiểu Khuê chỉ khóc: “Con đau quá, con nhớ dì Khương, con không thích ở lại biệt thự này.”
Tay chân Hoắc Anh Tuấn luống cuống một hồi, cho tới nay, Hiểu Khuê ở trước mặt anh luôn luôn rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, coi như có ngẫu nhiên khóc một chút thì cũng chỉ là do nhớ mẹ mà thôi, hoặc là Hoắc Phong Lang không để ý đến con bé.

Giống như bây giờ chính là mới gặp lần đầu tiên: “Sao con lại không thích biệt thự này, trước đó không phải là con nói rất thích ở chỗ bác hay sao?”
Trên mặt Hiểu Khuê thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng rồi lại cắn răng không lên tiếng.

“Hiểu Khuê, con đang nghĩ gì, có thể nói cho bác biết hay không?” Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng xao xoa cái đầu quả dưa của cô bé.

Hiểu Khuê ngửa đầu nhìn anh một hồi, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực anh khóc lên: “Bác sẽ không ghét Hiểu Khuê chứ?”
“Làm sao có thể, Hiểu Khuê đáng yêu như thế này cơ mà” Hoắc Anh Tuấn nghe được giọng nói thận trọng của đứa trẻ, cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Thế nhưng mà...!Thế nhưng là dì đã nói bác sẽ không thích con nữa” Hiểu Khuê nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Dì ấy nói sau này bác và dì ấy sẽ sinh em bé, bác sẽ không thích Hiểu Khuê nữa”.

Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn đột nhiên trầm xuống: “Dì trong miệng con chính là dì Nhạc sao?” “Dạ” Hiểu Khuê không biết làm sao gật gật cái đầu nhỏ, giọng điệu sợ hãi.

“Dì ấy còn nói bác và bố con không cùng một bố, bác không thích bố con, tình cảm của hai người không tốt, nếu như con phá hư...!phá hư tình cảm của hai người, bác chắn chắn là sẽ không thích con nữa, thế nhưng...!con đầu có phá hư tình cảm của hai người đầu”
Đôi mắt của cô bé tràn ngập uất ức, nước mắt lưng tròng, lại nói: “Bác, Hiểu Khuế không có phá hư tình cảm của bác và dì, cho nên...!bác đừng ghét con có được không, con hi vọng dì và bác có thể tốt đẹp, con sợ bác không muốn cho con ở bên cạnh, bác cũng không thích con nữa.”
“Không có, bác rất thích con”.

Hoắc Anh Tuấn thấp giọng hỏi: “Hiểu Khuê, mấy lời này dì nói với con lúc nào vậy?” “Lúc đang tắm rửa cho con ạ” Hiểu Khuê nhỏ giọng nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui