“Tạ Minh Ngạn” Khương Tuyết Nhu bình thản trả lời.
"
Trên gương mặt đẹp trai của Hoắc Anh Tuấn xuất hiện màn sương lạnh, anh rất muốn chỉ trích cô nhưng hai người đã ly hôn, nếu nói ra thì có vẻ không có lý do thích hợp: “Cô trở về cho tôi, Hiểu Khuê bị thương, tôi chờ cô ở trước cửa”
“Cái gì?” Giọng nói mang theo sự căng thẳng của Khương Tuyết Nhu vang lên: “Tại sao cô bé bị thương, Hoắc Phong Lang đâu?”
“Không biết, Hoắc Phong Lang là một kẻ thiếu trách nhiệm, cô nhanh lên, Hiểu Khuê đang khóc, cô bé nói muốn cô.” Hoắc Anh Tuấn nói xong, thật ra chính anh cũng không chắc, dù sao Hiểu Khuê cũng không phải con gái Khương Tuyết Nhu.
Ai ngờ, Khương Tuyết Nhu nói: “Được, bây giờ tôi sẽ về ngay
Sau khi ngắt máy, Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn Hiểu Khuê bên cạnh, không nghĩ rằng Khương Tuyết Nhu lại quan tâm đến Hiểu Khuê như thể là con gái ruột của mình.
Bên này, sau khi cúp điện thoại, Khương Tuyết Nhu lập tức nói với Tạ Minh Ngạn: “Xin lỗi, trong nhà tôi có việc gấp, tôi về trước”
“Tôi đưa cô về” Tạ Minh Ngạn đứng dậy.
“Không cần, tôi tự lái xe về là được rồi”
Khương Tuyết Nhu vội vã rời khỏi, sau khi lên xe, cô gấp gáp gọi cho Hoắc Phong Lang: “Vì sao Hiểu Khuê lại ở chỗ của Hoắc Anh Tuấn, cậu có biết cô bé bị thương không? Hoắc Phong Lang, mặc dù Hiểu Khuê không phải con ruột cậu nhưng cũng là cháu gái mà, cậu không thể quan tâm một chút à?”
“Cô bé bị thương?” Hoắc Phong Lang kinh ngạc: “Tôi oan uổng quá, là “bà cô” của cô muốn tới biệt thự Hoắc Anh Tuấn, còn bảo tôi phối hợp với cô bé diễn một người bố thiếu trách nhiệm, tôi sống dễ dàng lắm hả?"
Khương Tuyết Nhu đau đầu: “Con bé muốn gì?" “Nó nói muốn giúp cô dạy dỗ bà mẹ kế ác độc.”
Khương Tuyết Nhu ấn huyệt thái dương: “Được rồi, tôi xin lỗi vì trách lầm cậu.
Bây giờ, Hoắc Anh Tuấn đã mang Hiểu Khuê về chỗ tôi nên tôi phải chạy về đây”
“Xem ra Hiểu Khuê rất có bản lĩnh, đêm hôm khuya khoắt con gài bẫy Hoắc Anh Tuấn, tôi đoán cô bé muốn tác hợp hai người trở lại đấy” Hoắc Phong Lang cười ha hả chọc ghẹo.
“Hứ, tôi không có bất kì hứng thú gì với cái loại phân chó Hoắc Anh Tuấn đấy cả!”
Khương Tuyết Nhu gọi điện xong thì chẳng còn lo lắng nữa.
Cô đoán Hiểu Khuê không bị thương nặng, hơn phân nửa là con bé nghịch ngợm này đang đùa.
Chín giờ rưỡi, cô bước khỏi thang máy, Hoắc Anh Tuấn dựa lưng vào cửa, Hiểu Khuê ngồi trên bả vai anh, hai tay chống lên đầu anh để xem phim hoạt hình trên điện thoại, bóng dáng một lớn một nhỏ kia khiến cô giật mình hoảng hốt.
Khi mang song thai, cô luôn hi vọng, hình ảnh như thế không phải chưa từng nghĩ đến.
Cô nghĩ Hoắc Anh Tuấn cao lớn như vậy, nếu tương lai sinh con gái, chắc chắn có thể ngồi trên vai anh vui đùa.
Bây giờ, lúc cô không ôm hi vọng thì cảnh tượng này lại được thực hiện.
Nhưng chỉ một lúc, cô chợt hoàn hồn, theo bản năng có nghiêm khắc nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh để con bé chơi điện thoại à?”
Hiểu Khuê bị dọa đến nỗi run tay, điện thoại “đùng” một cái rơi từ trên đầu Hoắc Anh Tuấn xuống thẳng mặt đất.
Trên hành lang, không khí im lặng quỷ dị, Hoắc Anh Tuấn xoay người bế Hiểu Khuê xuống, rồi nhặt điện thoại lên, màn hình đã bị vỡ.
Trong mắt Hiểu Khuê toát lên sự bối rối: “Bác ơi, con xin lỗi, con không phải cố ý”.
“Không sao, chỉ là một cái điện thoại thôi mà, rớt bể rồi thì mua cái khác” Hoắc Anh Tuấn dịu dàng an ủi.
cô bé.
Sự áy náy của Hiểu Khuê dần lắng xuống.
Khương Tuyết Nhu ở bên cạnh trông thấy liền ngạc nhiên, trong trí nhớ của cô, Hoắc Anh Tuấn là kẻ cáu kỉnh, lạnh lùng, nói chuyện cay nghiệt, không ngờ còn có một mặt hiền lành thế này, đây chẳng lẽ là vì huyết thống?
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, cô lại nhíu mày: “Cách giáo dục này của anh là sai rồi”.