Rất ít khi bị bệnh, nhưng lần này không ngờ anh lại bị cảm.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau.
Hiểu Khê vẫn chưa ngủ đã, Khương Hiểu Khê thì đã quen dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Lâu lắm rồi bé con mới về ngủ một đêm, cô nhất định phải chuẩn bị bữa sáng phong phú một chút.
Khi đi qua phòng khách, cô cố gắng không nhìn bóng dáng đang nằm ở trên sofa.
“Khụ khụ” Tiếng họ của Hoắc Anh Tuấn vang lên.
Cô làm như không nghe thấy, mở tủ lạnh lấy ra một gói hoành thánh.
“Tôi bị cảm rồi” Âm thanh rầu rĩ của Hoắc Anh Tuấn vang lên ở cửa.
Cô không để ý tới anh, sợ là vừa quay đầu sẽ nhớ tới chuyện xấu hổ tối qua, cô sợ rằng sẽ nhịn không được mà đá anh.
“Tôi nói là tôi bị cảm rồi” Hoắc Anh Tuấn đi tới bên cạnh cô, lại một lần nữa lên tiếng.
“Anh bị cảm thì liên quan quái gì tới tôi?” Khương Tuyết Nhu quay đầu, trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết của cô hơi phiếm hồng.
Nhìn gò má hồng đó, đôi mắt hẹp dài của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhướng lên, vô thức thốt lên: " Còn không phải do hôm qua nhìn thấy cô tắm, sau đó không nhịn được nên mới phải đi tắm nước lạnh sao, vì vậy nên mới bị cảm rồi”
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, Khương Tuyết Nhu đương nhiên sẽ hiểu vì sao anh phải đi tắm nước lạnh, nhưng đây mới chính là điều khiển cô càng thêm xấu hổ: “Anh còn có mặt mũi nói à, ai bảo anh tối qua xông vào nhà tôi!”.
“Tôi lạnh, cô không cho tôi chăn, hơn nữa ai bảo cô không đóng cửa”
“Trẻ con một mình ở ngoài, tôi có thể yên tâm đóng cửa được sao?”
Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên không nói gì nữa, đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn cô.
Càng ở chung, anh càng cảm thấy cô rất cẩn thận.
Cho dù ở phương diện nào đi chăng nữa, cô đều suy nghĩ rất chu đáo, không giống như Nhạc Hạ Thu, bảo cô ta gắp cho đứa nhỏ một miếng cá mà cô ta cũng làm qua loa khiến Hiểu Khê bị hóc xương cá.
Nếu như, cô làm mẹ, chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Khương Tuyết Nhu bị anh nhìn có chút không thoải mái.
Môi mỏng của anh khẽ động, vừa định mở miệng thì cổ họng lại cảm thấy ngứa ngáy.
Anh quay mặt đi, kịch liệt ho khan.
Một cánh tay trắng nõn đột nhiên đặt lên trán anh, Khương Tuyết Nhu rũ mắt: “Anh hơi sốt rồi”.
“Ừm.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt trông mong, giờ phút này, nhìn anh như một đứa trẻ yếu đuối.
Dáng vẻ này, có chút giống với Hiểu Khê lúc bị ốm.
Khương Tuyết Nhu mở miệng nói: “Anh đến bệnh viện đi, đừng có để lây sang Hiểu Khê”
"...!Hả?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn trở nên trắng bệch, anh còn tưởng rằng ít nhất cô sẽ quan tâm một chút tới anh, kết quả cô lại lo là anh sẽ lây cho Hiểu Khê.
“Khương Tuyết Nhu”
Anh nghiến răng nghiến lợi, sự tức giận, buồn bực, ấm ức, khiến cả người anh không thoải mái khẽ nghiêng ngả.
Khương Tuyết Nhu theo bản năng duỗi tay đỡ lấy anh, nhận ra tay anh cũng rất nóng.
Cô khẽ thở dài, thật sự hết cách rồi: “Thôi bỏ đi, anh nằm xuống trước đi, ăn chút gì đó rồi uống thuốc, bụng rỗng mà uống thuốc sẽ hại dạ dày”
Khuôn mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh của Hoắc Anh Tuấn sáng rực lên: “Cô đang quan tâm tôi sao?”
Đã là lúc này rồi mà còn lo dạ dày anh sẽ bị tổn thương..