Trong một căn phòng bí mật.
Sau khi Nhạc Hạ Thu đứng đợi hơn mười phút, cửa mới chậm rãi được đẩy ra.
Một người đàn ông có bộ dáng hết sức ngông cuồng bước tới, đôi lông mày của anh ta nhếch.
lên, ba phần thoải mái, bảy phần bất cần: “Cô Nhạc, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Muốn hợp tác với anh.”
Nhạc Hạ Thu nhìn người ở trước mặt, bình tĩnh cười nhạt.
“Chúng ta thì có thể hợp tác với nhau kiểu gì đây, cô Nhạc hình như có chút hiểu lầm về tôi rồi, công việc của tôi rất bận, nếu không có chuyện gì khác.”
“Ba năm trước, Nhạc Hạ Tuyền ở bên cạnh Hoắc Anh Tuấn là giả” Nhạc Hạ Thu mở miệng: “Sau đó, lúc cô gái đó chết, các người mới đổi người thật tới, nếu như tôi đoán không nhầm thì năm đó các người chính là kẻ đã chịu tội thay cho Nhạc Tiêu Nhi, khiến Hoắc Anh Tuấn đẩy cô ta vào tù, rồi dần sinh ra khoảng cách với Khương Tuyết Nhu, đồng thời cổ Nhạc Hạ Tuyền giả kia ở bên cạnh Hoắc Anh Tuấn cũng liên tục động tay động chân vào thuốc của anh ấy, thế nên bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn mới càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí trí nhớ cũng càng ngày càng kém”.
Từng sự việc được tiết lộ khiến sắc mặt của người đàn ông kia thâm trầm.
Anh ta chậm rãi ngồi xuống đối diện Nhạc Hạ Thu, như có như không nói: “Cô Nhạc biết cũng không ít chuyện đầu”
“Năm đó, nếu như tôi không xuất hiện thì có lẽ Hoắc Anh Tuấn đã hóa điên rồi” Nhạc Hạ Thu nói.
“Cô biết là tốt rồi, cô chính là người đã phá hỏng kế hoạch của tôi” Người đàn ông nhếch khóe môi: “Vậy mà giờ vẫn còn muốn nói chuyện hợp tác với tôi sao?”
Nhạc Hạ Thu cười cười: “Tôi nghĩ anh cũng không muốn bại lộ thân phận của mình, hơn nữa trong tay tôi còn có bằng chứng, ba năm trước, khi tôi đến bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, tôi liền nhân ra thuốc của anh ấy bị người ta giở trò, đồng thời đối phương còn vô cùng cao thủ, ngoại trừ một bác sĩ như tôi đây thì rất khó bị người ta phát hiện”
Người đàn ông kia trầm mặc.
Nhạc Hạ Thu rót cho người đàn ông kia một chén trà: “Tôi đại khái đã hiểu hết những chuyện xảy ra ba năm trước rồi, năm đó Nhạc Hạ Tuyền là do Khương Kiều Nhân dịch dung mà thành, sau đó Khương Kiều Nhân đi đâu, trừ các anh ra thì không ai biết.”
“Chúng tôi?” Người đàn ông nở nụ cười.
“Có thể một tay che trời, giấu diếm được cậu ba của cái thành phố này, tôi tin nhất định không chỉ có một mình anh, phía sau anh còn có người khác” Nhạc Hạ Thu cười nói: “Thực ra tôi phải cảm ơn các anh, khiến cho Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu nảy sinh khoảng cách, rồi còn nhận tiện đẩy được Nhạc Thiếu Nhi, người tôi ghét vào tù, khiến tôi không cần tốn sức, cũng không cần lấy danh nghĩa nhà họ Nhạc ra, tôi đã muốn làm bạn với các anh từ lâu rồi”.
“Cô không sợ Hoắc Anh Tuấn biết chuyện sao?” Người đàn ông cười nhạt: “Người phụ nữ như cô thật sự quá nham hiểm, Hoắc Anh Tuấn mỗi ngày chung giường chung gối với cô nhưng cũng không thể nào biết được bộ mặt thật này”
Nhạc Hạ