Trong biệt thự Hải Tân.
Nhạc Hạ Thu rất nhanh nhận được một cuộc điện thoại.
“Người kia...!Đã xử lý sạch sẽ”
Ánh mắt Nhạc Hạ Thu sáng lên: “Cũng không tệ, hiệu suất làm việc của các người quả là nhanh, thi thể của anh ta đã xử lý như thế nào?”.
“Chôn vào trong núi sâu, chỗ đó hẻo lánh, không người qua lại”
“Cám ơn”
Người bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng: “Cô cũng không cần phải gấp gáp nói cám ơn, lần này tôi giúp cô, lần sau tôi cũng cần cô hồi báo”
“Được” Nhạc Hạ Thu cắn răng, cô ta biết mình khi lên chiếc thuyền này đã không còn đường xuống, nhưng mà khi xử lý được cái họa lớn này, trong lòng cũng coi như là hoàn toàn khiến cho cô ta an tâm.
Không bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng xe hơi.
Cô ta vội vàng đi xuống: "Anh Tuấn, anh trở về thật đúng lúc, hôm nay công ty hôn lễ gửi đến bản vẽ phác thảo bối cảnh hôn lễ cho em, anh nhìn xem hiện trường hôn lễ bố trí như vậy có được hay không?”
Cô ta đem điện thoại di động đưa tới, Hoắc Anh Tuấn chẳng qua là tùy ý liếc một cái: “Dựa theo ý thích của em mà làm đi, anh đi tắm”
Nhạc Hạ Thu nhìn theo bóng lưng anh, bỗng nhiên ủy khuất giậm chân một cái: “Hoắc Anh Tuấn, anh thẳng thắn nói đi, anh không phải là không muốn cùng em kết hôn rồi chứ, từ khi quyết định kết hôn đến bây giờ, tất cả mọi chuyện anh đều không quan tâm, không hỏi, cho tới bây giờ ngay cả giấy đăng kí kết hôn cũng không đi làm, chúng ta tuần sau là kết hôn rồi, anh còn nhớ hay không?
Hoắc Anh Tuấn quay đầu, đối mặt với cặp mắt thống khổ kia của Nhạc Hạ Thu, trong lòng anh.
cảm giác bị chặn một cái.
Anh vẫn cho là cùng kết hôn với Nhạc Hạ Thu là một chuyện rất vui vẻ, nhưng gần đây lại áp lực giống như là có ngọn núi lớn ở trong lòng vậy.
Nhạc Hạ Thu khó mà chịu được rơi nước mắt: “Em biết chuyện của Hiểu Khê kia là em không tốt, nhưng mà em đã kiểm điểm, anh không muốn để cho em mang thai, em cũng không có cự tuyệt, anh rốt cuộc còn muốn em phải làm như thế nào nữa? Anh có phải là không thương em nữa hay không? Anh mỗi ngày đều đi sớm về trễ, trước kia anh cũng không phải như thế này! Từ sau khi Khương Tuyết Nhu trở lại...!" Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
“Đủ rồi” Hoắc Anh Tuấn cắt đứt lời cô ta.
“Em vẫn chưa nói đủ” Nhạc Hạ Thu không thể nhịn được nữa hướng anh rống lên, khóc giống như trời đất sụp đổ: “Em biết em không thỏa mãn được anh, anh đụng phải em là chán ghét.
Nhưng mà Anh Tuấn, ban đầu nếu như không phải là anh muốn em và anh ở chung với nhau, thì em cũng không muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của các người.
Em giúp đỡ anh ba năm, toàn thế giới đều biết chúng ta sắp kết hôn rồi.
Nếu như anh không muốn em, anh muốn em phải làm thế nào? Anh muốn ép em đi chết sao? Anh quên thời điểm chúng ta khi còn bé ở bệnh viện tâm thần gặp nhau, anh nói tương lai chúng ta sau này khi đi ra, anh phải che chở cho em cả một đời không buồn nữa! Em yêu anh, cho tới bây giờ cũng không có thay đổi, nhưng mà anh thì sao?”
Chuyện qua lại ở bệnh viện tâm thần nhất thời nhớ lại ở trong lòng.
Hoắc Anh Tuấn nghe tiếng khóc của cô ta, trong lòng cảm giác áy náy và tự trách lần nữa bao phủ.
Nhưng mà cô ta bây giờ rốt cuộc là hạng người gì.
Quý Tử Uyên nói đúng, tên đã bắn thì sẽ không thể thu hồi lại.
Người phụ nữ này bên cạnh chăm sóc mình năm tháng khá dài, anh không thể phụ lòng cô ta nữa.
“Xin lỗi, gần đây là anh quá bận rộn, ngày mai anh đưa em đi xem sảnh hôn lễ” Hoắc Anh Tuấn giọng thật thấp mở miệng.
Anh không nên lại muốn quay trở về với Khương Tuyết Nhu, lần này nên cho qua mọi chuyện.
Hôn lễ từng ngày từng ngày đang tới gần.
Chiều hôm đó, sau khi kết thúc một buổi hội nghị.
Hoắc Anh