“Tôi nói đúng sự thật, bằng không tại sao lại có người phụ nữ sẽ không nhịn được mà yên lặng đi gian díu.
Không chỉ là trong lòng, còn có tâm hồn” Quý Tử Uyên hung hăng hít một hơi thuốc lá: “Đến nổi Hạ Thu cho anh ta sáu trăm tỷ, tôi phỏng đoán cô ấy là bị uy hiếp cái gì đó”
Không thể không nói, trước mắt trong ba người, cũng chỉ có Quý Tử Uyên là tỉnh táo nhất.
Hoắc Anh Tuấn rất nhanh cũng ý thức được.
Nếu như Nhạc Hạ Thu chỉ là đơn thuần muốn ngủ cùng với người đàn ông kia, không cần phải cho sáu trăm tỷ.
“Chuyện này hay là chờ cô ấy sau khi đi ra rồi hãy nói.”
Một lát sau, Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe, ngồi lên.
Trong mấy ngày này, xảy ra quá nhiều chuyện, anh chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút, thuận tiện suy nghĩ một chút về tương lai của anh và Nhạc Hạ Thu.
Mấy phút sau, anh gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo: “Tôi cần tất cả tài liệuvụ án của Nhạc Hạ Thu”
...
...
Nhạc Hạ Thu ở trong sở cảnh sát chỉ có một ngày rưỡi.
Nhưng nửa ngày này giống như một năm dài đằng đẵngvậy, mỗi một giờ phút nào cô ta cũng có thể bị cảnh sát thẩm vấn.
“Cô có biết Lỗ Triết Hạn có hút ma túy hay không?”
“Lỗ Triết Hạn có phải cầm tiền của cô đi hút ma túy hay không? Tại sao cô lại cho anh ta sáu trăm tỷ
“Cô mỗi tuần lễ có nhiều lần đi đến nhà trọ, ở trong đó chính xác là đến mấy giờ? Đi ra ngoài ngay cả quần áo cũng đổi, tư thế đi cũng che che giấu giấu, quan hệ của các người là như thế nào?”
“Anh ta mất tích tại sao cô không có báo cảnh sát?”
“Cô có biết anh ta mang một số người phụ nữ khác trở về hay không?”
"Cô có phải đã sớm biết anh ta chết rồi hay không?”
Từng cái vấn đề nhọn hoắc kia, ép cho cô ta từ lúc ban đầu cố gắng trận định, đến lúc sau cuồng loạn chối: “Tôi không có, tôi không có cùng anh ta phát sinh qua bất cứ quan hệ nào hết.”
“Nhạc Hạ Thu, cảnh sát chúng tôi đã lấy được bằng ghi hình từ máy giám sát bên cạnh nhà trọ của cô.
Nếu như có một mực không phối hợp, cái gì cũng không nói, chúng tôi có lý do nghi ngờ cô là người sát hại người thuê nhà Lỗ Triết Hạn”
Cảnh sát chĩa về phía cô ta từng chữ từng câu nói: “Cô phải hiểu, cô là người tiếp xúc mật thiết nhất với Lỗ Triết Hạn.
Có một số việc cố giấu giếm cũng vô ích, bởi vì Hoắc Anh Tuấn cũng đã biết, anh ta chiều hôm qua đã tới sở cảnh sát.
Nếu không nghi ngờ cô tại sao đến bây giờ cũng còn chưa bảo lãnh cô đi ra ngoài”
Trong nháy mắt đó, Nhạc Hạ Thu chỉ cảm thấy trời đất tựa như muốn sụp xuống.
Cô ta rùng mình một cái, sợ nhất là chuyện hay sẽ xảy ra.
Không không, bây giờ không phải là thời điểm nên hốt hoảng.
Đầu tiên, cô ta không thể ngồi tù, hơn nữa Lỗ Triết Hạn cũng là do những người đó giết chết, còn cô ta, cô ta không tham dự.
bất kỳ chuyện gì, cảnh sát không thể nào phản định là mình giết chết Lỗ Triết Hạn.
Trầm tĩnh hơn mười phút sau, Nhạc Hạ Thu vành mắt đỏ ửng, bỗng nhiên khóc rống lên: “Tôi cũng không phải cố ý muốn giấu giếm...!"
Buổi tối bảy giờ hôm sau.
Nhạc Hạ Thu được thả ra ngoài, trên người cô ta còn mặc áo cưới ngày hôm qua, nhưng ở trong sở cảnh sát lâu như vậy,váy màu trắng cũng trở nên đen xì lốm đốm, lớp trang điểm trên mặt cũng nhớp nháp, cả người nhìn giống như một con quỷ nữ vậy.
Lúc Hoắc Anh Tuấn ở bên ngoài chờ đợi, sau khi thấy cô ta, đáy mắt chỗ sâu thoáng qua một tia xa lạ.
Trong trí nhớ Nhạc Hạ Thu là tốt đẹp như vậy, không biết từ khi nào thì bắt đầu trở nên như vậy mặt mũi hư hao hoàn toàn.
“Anh Tuấn, Anh Tuấn” Nhạc Hạ Thu sau khi thấy anh, nước mắt chợt chảy ra, cô ta xách váy, lảo đảo nghiêng ngả hướng anh chạy nhanh tới, muốn lao vào trong ngực anh.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn rất nhanh liền trảnh ra.
Nhạc Hạ Thu đờ đẫn nhìn về phía anh, trong mắt thoáng qua đau lòng, hối tiếc, thống khổ..