“Nếu không phải tôi phản ứng màu, thiếu chút nữa đều bị ông dính líu, tôi còn không có tìm ông tính sổ.
Ngoài ra ông nên nghĩ cho rõ ràng, tôi đối với ông còn có cái giá trị lợi dụng gì? Một khi tôi rời khỏi Hoắc Anh Tuấn, đối với ông mà nói, ông đều không phải là..”
Bên kia hung hăng cáp điện thoại, cả khuôn mặt Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên cứng đờ.
Cô ta nắm chặt điện thoại di động, cô ta cho tới bây giờ đều không được đám người này xem trọng trong mắt, dù là trong lòng cô trình diễn có xuất sắc đi nữa, thứ người khác xem trọng cũng chỉ là thân phận bối cảnh, nhà họ Nhạc đã sớm tan tành, cho nên cô ta chỉ có thể nắm chặt chỉ có Hoắc Anh Tuấn, Tống Dung Đức, Quý Tử Uyên ba vị này.
Một cảm giác khủng hoảng tràn ngập qua, cô ta lại bấm điện thoại gọi cho Tổng Dung Đức.
Nửa tiếng sau, Tống Dung Đức chạy thật nhanh tới.
Nhạc Hạ Thu đã rửa mặt xong, đổi một bộ quần áo trắng tinh ngồi trên ghế sofa ở phòng khách uống rượu, một bộ dạng tự giận mình nhưng lại không mất đi hình dáng thanh khiết.
“Hạ Thu, đừng uống.” Tống Dung Đức cướp đi ly rượu của cô ta, thấy người phụ nữ mình thầm mến từ nhỏ biến thành như vậy trong lòng thương yêu không dứt.
“Dung Đức, anh không ngại em sao” Nhạc Hạ Thu nâng lên cặp mắt đỏ ngầu: “Anh không cảm thấy em rất chán ghét sao?
Tổng Dung Đức vốn là trước khi tới là thật rất khó chịu.
Nữ thần trong lòng anh ta lại cùng một lão đàn ông trung niên ngủ qua như vậy.
Nhưng thấy bộ dạng này của cô ta, lại khó hiểu cảm thấy cô ta rất đáng thương: “Hạ Thu, chuyện này là em hồ đồ.
Em tại sao không nói với tụi anh? Năm đó em bị những người kia hành hạ tụi anh đã biết.
Tụi anh biết em là người bị hại, cho tới bây giờ không có để ý đến.
Em lần này thật sự cho lão Hoắc một cái sừng, bất kỳ một người đàn ông nào cũng không chịu nổi”
“Em là sợ mọi người thấy những hình kia, không chịu nổi.
Em muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng mà không nghĩ tới, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có”.
Nhạc Hạ Thu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Anh Tuấn bỏ đi, hôn lễ cũng không có biện pháp làm lại, khẳng định toàn bộ người ở Kinh Đô cũng sẽ nghị luận em, khinh bỉ em.
Em sắp không chịu nổi.
Năm đó em cũng muốn tìm đến cái chết.
Nhưng mà tưởng tượng đến Anh Tuấn, em phải kiên trì.
Không nghĩ tới...!Sớm biết còn không bằng, ban đầu em liền tìm đến cái chết đi.”
Cô ta nói xong cầm chai rượu lên đổ vô miệng: “Anh đừng cản em, để cho em say chết đi”.
“Em đừng như vậy.
Lão Hoắc chẳng qua là đang bực bội mà thôi, em cho cậu ấy chút thời gian” Tống Dung Đức dùng sức cướp lấy chai rượu, cắn răng nói: “Anh nhất định sẽ khuyên lão Hoắc trở về”
“Lỡ như anh ấy không trở lại thì sao?” Nhạc Hạ Thu mặt đầy mê mang.
“Anh sẽ nghĩ biện pháp.
Nếu như cậu ấy không trở lại...!Em cũng không cần sợ, anh vĩnh viễn làm hậu thuẫn kiên cố cho em” Tống Dung Đức Quyết định nói.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị.
Đèn sáng một đêm, Hoắc Anh Tuấn vẫn còn tiếp tục công việc.
Công ty người trên dưới đều phát hiện tổng giám đốc của bọn họ thật là thành con ma cuồng công việc vậy, trước kia làm thêm giờ sẽ còn về nhà nghỉ ngơi, bây giờ ngay cả nhà cũng không trở về, mỗi ngày mỗi đêm đều lao đầu vào công việc.
Chính anh cũng không cảm thấy, chẳng qua là một đám người thư kí đi theo anh làm thêm giờ, thức đêm, mỗi một người đều kêu khổ cả ngày.
“Thư kí Ngôn, cậu đi khuyên tổng giám đốc Hoắc đi về nghỉ một chút đi, tiếp tục như vậy người bình thường cũng không chịu nổi, huống chi tổng giám đốc Hoắc lại đang thất tình, nhưng không thể mang chúng ta chịu tội
.