Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Hoắc Anh Tuấn rung một cái.

Đúng vậy, Nhạc Hạ Thu ở bên ngoài ngây người mấy năm, mấy năm kia anh vẫn là thiếu sót.

Anh làm sao biết cô ta có thay đổi hay không đâu.
Hoắc Nhã Lam cũng mất ba mươi năm mới có thể nhìn thấu Sở Minh Khôi, mà anh thì sao, cùng Nhạc Hạ Thu mới hai mươi năm.

“Hoắc Anh Tuấn, con không phải người bình thường, con là người nắm quyền tập đoàn Hoắc thị, là người đứng trên kim tự tháp nước Nguyệt Hàn.

Hôn nhân của con bị người khác nhìn chăm chú, con ly dị một lần, lần thứ hai này lại nháo thành ra cái gì, sẽ trở thành điểm như trong cuộc sống của con”
Hoắc Nhã Lam đứng lên nói nghiêm túc: “Chính con suy nghĩ thật rõ ràng đi” Bà nói xong, xoay người rời đi.
Hoắc Anh Tuấn một mình trên ghế làm việc ngồi rất lâu.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Ngay sau đó, đầu hạt dưa nhỏ của Hiểu Khê từ bên ngoài thăm dò tới: “Bác, con có thể vào không?”
Thấy hình dáng cô bé vừa dè đặt vừa lấy lòng, Hoắc Anh Tuấn dù là tâm tình không tốt đi chăng nữa, giờ phút này cũng mềm nhũn ra.
“Hiểu Khê, con hôm nay không phải đi vườn trẻ sao?” Hoắc Anh Tuấn chú ý tới trên người cô bé còn mặc đồng phục học sinh màu đỏ của vườn trẻ.
“Bà nội nói tâm tình bác không tốt, để cho con tới chăm sóc bác” Hiểu Khê nghiêng đầu nhỏ nói.

Trong lòng Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên ấm áp.
Anh không nghĩ tới Hoắc Nhã Lam vậy mà sẽ đối với đứa con trai này cũng có để ý tới.
“Bác, đây là cho bác” Hiểu Khê chạy đến bên cạnh chân anh, vụng về leo lên đầu gối anh, mở lòng bàn tay mình ra, lộ ra bên trong một thanh socola: “Con mỗi lần tâm tình không tốt, chỉ cần một chút sô cô la thì cũng sẽ không khóc”
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô bé mỉm cười bật cười, cho đến khi cô bé lấy ra viên sô cô la nhét vào trong miệng anh.
Anh rất ít khi ăn đường, nhưng giờ phút này cắn ở trong miệng, ngọt tí ti.
“Bác, hiện tại tâm tình bác có khá hơn chút nào không?”
Hiểu Khê ngửa đầu nâng lên ánh mắt sáng trong suốt hỏi.

“Tốt hơn nhiều, cảm ơn Hiểu Khê” Anh xoa xoa đầu nhỏ hạt dưa của cô bé.

“Ừ bác, trên người bác...!Có chút mùi thui thủi” Hiểu Khê bỗng nhiên mặt nhăn mặt chẽ.
Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ, anh ấy hai ngày nay ngay cả ngủ cũng không ngủ, làm sao có thể tắm.

được chứ.
“Bác mấy ngày nay...!Bận rộn vì công việc, quên tắm.

Con chờ ở đây, bác đi vào trong tắm” Hoắc Anh Tuần lúng túng mở ti vi cho cô bé.
“Được rồi” Hiểu Khê ngồi ở trên ghế sofa chăm chú ngồi xem siêu cấp phi hiệp
Hoắc Anh Tuấn ở trong phòng tắm đem mình từ đầu đến chân đều tắm sạch sẽ, thậm chí ngay cả râu.

cũng cạo sạch.

Đổi một cái quần dài màu đen áo sơ mi trắng đi ra, cả người tản ra khí chất anh tuấn ưu nhã.
Ánh mắt của Hiểu Khê cũng sáng lên: “Bác, bác thật đẹp trai nha, chúng ta đi hẹn hò có được hay không?”
Hoắc Anh Tuấn dở khóc dở cười: “Cái con bé này, biết cái gì gọi là hẹn hò sao?”
“Dù sao
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui