Tim Hoắc Anh Tuấn co rúc một cái.
Đưa tay đem cô kéo gần trong ngực ôm chặt lấy.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người anh xâm nhập tới, khiến cho cô theo bản năng giống như tìm được nơi dựa vào, không nhịn được nắm chặt áo sơ mi trước ngực anh.
Nhưng nghĩ tới anh mới vừa rồi dọa mình sợ, Khương Tuyết Nhu đưa tay ở trước ngực anh dùng sức bóp một cái: “Hoắc Anh Tuấn, anh khốn kiếp, ai bảo anh dọa tội chứ”.
Hoắc Anh Tuấn im lặng, rõ ràng rất đau, nhưng khi nghe giọng nói nhõng nhẽo mềm nhũn của người phụ nữ này, lại một chút cáu kỉnh trong câu nói, ngửi được mùi thơm trên sợi tóc, ôm thân thể mềm nhũn của cô, trong ngực có đủ các loại mùi vị.
Cho đến giọng nói ủy khuất của Hiểu Khề truyền tới: “Hừ, hai người các người cùng ôm nhau, đem con một mình ném tới bên này.
”
Khương Tuyết Nhu mặt nhỏ đỏ lên, cô muốn đẩy ra, nhưng mà bây giờ vẫn còn đang ở phía trên nơi cao chọc trời, chân cô mềm nhũn.
“Được rồi, mình con ngắm cảnh vậy.
” Hiểu Khê quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khương Tuyết Nhu não nề lông mi thật dài rủ xuống.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu, thấy lông mi cô giống như cây quạt nhỏ vậy, tim lại đập loạn.
Đại khái ba phút sau, lúc đu quay bắt đầu hạ gần tới đất, cô lập tức từ trong ngực anh nhảy ra, ngồi vào bên cạnh Hiểu Khê.
Trong ngực Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trống rỗng, anh chớp mắt nhắc nhở: “Lúc này mới là vòng thứ nhất, còn có một vòng nữa”
“Không ngồi, hai người các người ngồi đi” Khương Tuyết Nhu thật bị dọa sợ, trước kia còn trẻ dốt nát ngồi đu quay cao chọc trời cũng không cảm thấy sợ, bây giờ, thật là sợ đòi mạng.
“Con cũng không ngồi, một chút cũng không vui vẻ, con phải đi ngồi thuyền” Hiểu Khê đã thấy phía dưới có đồ chơi mới lạ hơn.
Hoắc Anh Tuấn gương mặt anh tuấn tối sầm, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đi theo hai người bọn họ đi xuống.
Ba người chơi một vòng.
Cuối cùng tìm đến một nhà hàng nhỏ để giải lao và ăn cái gì đó.
Hoắc Anh Tuấn rất ít khi bước vào những nơi như vậy, nhưng hôm nay Hiểu Khê rất là muốn đi vào chỗ này, anh không có biện pháp khác.
Khương Tuyết Nhu chọn xong món cho bữa ăn xong, ba người đến ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ.
.