Hoắc Anh Tuấn đi theo lên, nhìn bóng lưng kiên định của cô, anh cảm thấy có mấy lời, nếu như không nói rõ ràng, có thể vĩnh viễn sẽ mất đi cô: “Cô đừng đi, tôi thật ra thì...!Trước giờ chỉ thích cô”
Đây là lần đầu tiên anh mới hoàn toàn nói ra lời tận sâu đáy lòng của mình.
Khương Tuyết Nhu dừng bước chân lại, Hoắc Anh Tuấn não nề đè thấp giọng nói: “Chẳng qua là tôi không thể nói, bởi vì thời gian tôi quen biết với Hạ Thu quá dài, cũng thiếu cô ấy quá nhiều.
Tôi không có biện pháp phụ lòng cô ấy, cho nên chỉ có thể lựa chọn ly dị với cô, tôi cũng không hiểu mình tại sao mình lại thay lòng, chẳng qua là càng thích cùng cô sống chung một chỗ, thấy cô với Hoắc Phong Lang, Tạ Minh Ngạn bọn họ ở chung một chỗ thì sẽ tức giận”.
“Phải không?”
Khương Tuyết Nhu ửng đỏ tròng mắt xoay qua chỗ khác, gắt gao trợn mắt nhìn anh châm chọc cười một tiếng: “Hoắc Anh Tuấn, anh cùng Nhạc Hạ Thu dây dưa quá lâu rồi.
Anh nói thích tôi, nhưng mà lại nói đối với Nhạc Hạ Thu áy náy sao? Lần sau cô ta nói một câu, anh vẫn là sẽ không chút lưu tình vứt bỏ tôi, anh có bao giờ nghe chuyện của con chó sói chưa? Tôi chính là nông phu dưới chân núi, đối với anh đã không tín nhiệm nữa rồi.”
“Sẽ không, tôi với Hạ Thu...!Thật không thể nào” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu một cái, lời nói ra, lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Thì ra, anh thật đã không còn thương Nhạc Hạ Thu nữa, cùng cô ấy ở chung một chỗ luôn là mệt mỏi không nói ra được.
Thậm chí hai người thời điểm ở hôn lễ cũng khiến cho anh cảm giác đè nén cực kì.
“Dù sao tôi cũng không tin anh, tôi không nghĩ sẽ trở thành con chốt thí giữa các người nữa, anh đừng đuổi theo tôi”
Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh một cái, đạp giày cao gót nhanh chóng rời đi.
Bộ dáng kia, thật giống như e sợ là anh sẽ đuổi theo.
Hoắc Anh Tuấn mặt lộ não nề.
Anh đều đã nói ra tiếng lòng của mình, không nghĩ tới cô một chút phản ứng cũng không có.
Có thể là mình trước kia làm tổn thương có quá nhiều.
Buổi tối, Khương Tuyết Nhu cùng Lâm Minh Kiều lúc ăn cơm nói qua chuyện này.
“Cái gì, Hoắc Anh Tuấn thật là nói anh ta thích cậu?” Lâm Minh Kiều mừng rỡ: “Quả tốt, tiếp theo cậu ngược lại liền có thể đẩy tên cặn bã Hoắc đó vào chỗ chết”
“Không dễ dàng như vậy” Khương Tuyết Nhu thở dài: “Cậu đánh giá quá thấp tình cảm giữa Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu, phải đi từng bước một”
“Không thể nào, Nhạc Hạ Thu cũng cảm cho anh ta một cái sừng lớn như vậy?” Lâm Minh Kiều nhớ tới liền muốn nôn mửa: “Bất kỳ một người nào đàn ông cũng không chịu nổi đầu”
“Cậu đã xem thường Nhạc Hạ Thu rồi, cậu không có nghe nói cô ta ngày thứ hai đã được thả từ sở cảnh sát ra sao, cô ta khẳng định cũng nói với Hoắc Anh Tuấn cô ta là bị Lỗ Triết Hạn bức bách, đến nổi phải diễn làm sao, nhất định là Hoắc Anh Tuấn bỏ đi vì tức giận trong lòng”.
Khương Tuyết Nhu có chút tiếc nuối, cô phải tốn một chút công phu mới đem được Lỗ Triết Hạn đến đây, kết quả liền chết không minh bạch.
Vốn là muốn cho Lỗ Triết Hạn còn sống, cùng với Nhạc Ha Thu chó cắn chó: “Tiếp theo tớ có thể phải thay đổi kế hoạch.”
Lâm Minh Kiều vừa muốn hỏi, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Cô nhìn qua mắt mèo, thấy một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ lương thiện sau đó mới mở cửa.
“Cô là...!Cô Lâm
.