Tin là thật nên Hiểu Khê gật đầu một cái.
Khương Tuyết Nhu không nói, bỗng nhiên chú ý tới một cánh tay của anh đưa đến phía sau trên phần dựa lưng của cô.
Cô trợn mắt nhìn anh một cái, Hoắc Anh Tuấn mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Bả vai đau, cánh tay sải rộng một chút.”
Lười để ý anh, ánh mắt Khương Tuyết Nhu tiếp tục nhìn về phía màn ảnh lớn.
Nhưng mà phim hoạt hình xem quả thực quá nhàm chán, chỉ có Hiểu Khê nhìn nghiêm túc chuyên chú, có cảm thấy hứng thú.
Khương Tuyết Nhu cúi đầu mở điện thoại di động lên chơi trò chơi.
Hoắc Anh Tuấn nhìn mắt cô đang chăm chú điện thoại và khu vực phía sau, bàn tay đặt lên trên bả vai cô, cô chỉ mặc một cái áo đầm mong mỏng làm bằng tơ tằm, thời điểm đặt lên, xương bả vai của cô vừa nhỏ lại vừa mềm.
“Hoắc Anh Tuấn...!” Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh một cái.
Hoắc Anh Tuấn ngượng ngùng thu tay về, cầm lấy ly trà sữa đặt ở giữa hai người uống một hớp.
“Đó là của tôi” Khương Tuyết Nhu tức giận hít sâu một cái.
“Có quan hệ thế nào” Hoắc Anh Tuấn tiến tới bên tai cô, hô hấp của người đàn ông thổi tới trên lỗ tai cô, mang đến một chút ngứa một chút tê tê: “Chúng ta cũng không phải là chưa chạm qua nước bọt của đối phương”
Khương Tuyết Nhu không chút lưu tình ở trên đùi anh bẩm một cái.
Cái này đồ lưu manh, nói chuyện không biết xấu hổ.
Nếu không phải trong rạp chiếu phim tối đen, tuyệt đối có thể thấy mặt cô bây giờ đỏ bừng.
Đồ anh chạm qua, cô vốn là quả thực không muốn uống.
Nhưng không chịu được miệng khát, sau đó không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là cùng anh uống chung một ly trà sữa.
Một lúc sau, Hoắc Anh Tuấn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Khương Tuyết Nhu hỏi Hiểu Khê có muốn đi hay không, Hiểu Khê lắc đầu nói không muốn.
Kết quả lúc Khương Tuyết Nhu đem cô bé ôm đến trên người, cô liền cảm giác một dòng nước tiểu nóng từ trên người chảy nhỏ xuống, khiến cho toàn bộ quần của cô ướt.
Sắc mặt cô tối sầm, nếu như không phải là ở trong này, thật muốn nhéo cô bé đánh hai cái.
“Mẹ, thật xin lỗi” Ý thức được mình làm chuyện xấu, Hiểu Khê mắt ươn ướt thiếu chút nữa muốn khóc.
“Muốn đi tiểu tại sao lúc mẹ hỏi con thì con lại nói không muốn”
“Con không muốn bỏ lỡ phim đang chiếu, con cho là nếu con kìm nén tốt thì được.” Hiểu Khê yếu ớt nói.
Khương Tuyết Nhu im lặng thở dài: “Được rồi, bây giờ con cũng đừng xem nữa, phải đi thay quần áo mới thôi, nếu không sẽ bị cảm”.
Cô ôm Hiểu Khê đi ra ngoài, Hoắc Anh Tuấn từ phòng vệ sinh đi ra, đối diện đúng dịp thấy Khương Tuyết Nhu phần váy trên đùi ướt một khối lớn.
.