Hoắc Anh Tuấn bị những lời nói của cô khiến cho tỉnh táo hơn.
Cho tới lúc này, tuy rằng anh hiểu rõ bản thân mình thay lòng đổi dạ, nhưng bởi vì lời hứa trong quá khứ, cũng bởi vì sau này lại được Nhạc Hạ Thu chữa khỏi bệnh, vậy mà anh vẫn không thể chạm vào Nhạc Hạ Thu, điều này khiến lòng anh chứa đựng sự áy náy lớn đối với cô ta.
Tuy nhiên những lời Khương Tuyết Nhu nói không hề sai.
Bọn họ chỉ là từng yêu đương với nhau, anh với cô ta thậm chí còn chưa đi đến bước cuối cùng, trước đây anh thật lòng muốn kết hôn với cô ta, nhưng nếu không phải xảy ra chuyện với Lỗ Triết Hạn thì hiện tại chắc hẳn anh và Nhạc Hạ Thu đã kết hôn rồi.
Anh đồng ý rằng Nhạc Hạ Thu là một người đáng thương, nhưng tất cả những sự khổ sở, đau đớn của cô ta đều không phải do anh mang lại.
Khương Tuyết Nhu tiếp tục nói: “Tôi không phải là người không hiểu chuyện, nếu bên cạnh Nhạc Hạ Thu không còn ai, anh đến chỗ cô ta giúp đỡ với tư cách là một người bạn, đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng bên cạnh Nhạc Hạ Thu đã có người chăm sóc, anh trai cô ta cũng ở kinh đô, nếu anh đến đó, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội nữa đâu.
”
Cô nói hết câu liền mở cửa, bể Hiểu Khuê xuống xe.
“Được, anh không đi”
Hoắc Anh Tuấn thấy cô rời đi, vội vàng cởi dây an toàn, đi đến bể Hiểu Khuê từ trong tay cô vào lòng, ánh mắt sáng lên: “Vậy đêm nay em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Anh bắt đầu được voi đòi tiên: “Vừa rồi em còn quản lý anh mà”
“Tôi quản lý anh lúc nào, lời tôi nói là sự thật” Khương Tuyết Nhu nén giận, nếu vừa rồi cô yên lặng không nói gì thì chắc chắn anh đã chạy đến bên Nhạc Hạ Thu từ lâu rồi, còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó.
“Em tức giận như thế, có phải là do ghen không?”
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Anh hiểu rằng, ngoài mặt cô tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất quan tâm đến anh.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn giống như trước đây, anh ngủ với tôi rồi lập tức đá tôi sang chỗ khác, Hoắc Anh Tuấn, thứ tôi muốn là cảm giác an toàn, không phải trở thành một người bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác bỏ rơi”
Khương Tuyết Nhu nói xong, không hề quay đầu lại đi về phía trước.
Mái tóc đen nhánh của cô khẽ bay trong gió đêm, nhìn bóng lưng yếu ớt của cô khiến cho anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
phòng ngủ.
“Ngày mai tôi đưa Hiểu Khuê đến vườn trẻ, anh không cần tới đón nó đâu” Khương Tuyết Nhu chỉnh lại chăn cho Hiểu Khuê.
“Ừm” Hoắc Anh Tuấn nhìn quanh phòng một lượt, nhướng mày: “Nếu không đêm nay anh ở lại đây đi, anh ngủ ở sofa là được rồi”.
“Anh nằm mơ à?” Khương Tuyết Nhu trợn mắt, không hề khách sáo đuổi anh ra khỏi phòng ngủ: “Lát nữa Minh Kiều trở về, anh mà ngủ trong này thì còn thể thống gì nữa”
“Anh! anh có thể ngủ trên sofa trong phòng em mà” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu dọa dẫm: “Em không sợ anh đến bệnh viện tìm Nhạc Hạ Thu à?"
Không biết rằng, những lời này đã hoàn toàn chọc giận Khương Tuyết Nhu.
“Anh muốn đi là chuyện của anh, tôi không giữ chân anh lại”
Lần này cô trực tiếp đẩy anh ra ngoài cửa nhà "rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hoắc Anh Tuấn chán nản xoa xoa mái tóc của mình.
Đều do mình nói chuyện không biết suy nghĩ, làm người ta tức giận rồi.
Anh quay người lại, đúng lúc bắt gặp Lâm Minh Kiều bước ra từ thang máy.
.