“Anh Tuấn, em thấy cơ thể không thoải mái, để hôm nào khác đi” Nhạc Hạ Thu nhìn thấy bên trong tập tài liệu một tờ giấy chứng nhận bất động sản, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Cô ta lập tức làm bộ đau đớn nằm xuống.
“Hạ Thu, đừng tiếp tục trốn tránh” Hoắc Anh Tuấn không muốn lại tiếp tục kéo dài nữa, lòng dạ cũng cứng rắn lên: “Cái này giấy chứng nhận bất động sản của biệt thự ven biển, mặt khác tôi sẽ đền bù cho cô hai căn biệt thự, một căn hộ Duplex cùng với mười căn nhà mặt tiền và tấm thẻ này có ba trăm nghìn tỷ cũng đủ để cho cô sau này có một cuộc đời giàu có.”
“Đừng nói nữa, em sẽ không chia tay” Nhạc Hạ Thu kích động làm đổ ly nước nóng ở bên cạnh, làm phỏng tay của chính mình.
“Cô Nhạc...!Trình Nhã Thanh giật nảy mình, lập tức ấn chuông để gọi bác sĩ đến.
“Đau quá, tay tôi đau quá” Nhạc Hạ Thu đau đến khóc lên.
Trình Nhã Thanh khuyên nói: “Cậu lớn, vết thương của cô Nhạc vẫn chưa ổn, vì sao anh nhất định kích thích cô ấy vào lúc này”.
Nếu là lúc trước, Hoắc Anh Tuấn có thể sẽ khoan dung một chút.
Nhưng tối hôm qua cũng bởi vì Nhạc Hạ Thu cứ không muốn chấp nhận sự thật này mới gây ra chuyện, lại thêm chuyện tối hôm qua anh đã ở bên chăm sóc cả đêm, vẫn luôn không ngủ khiến tất cả đủ cảm xúc kết hợp với nhau làm anh không còn nhiều kiên nhẫn nữa.
“Hạ Thu, có chừng mực đi, tôi và cô đã không còn khả năng gì nữa”
Hoắc Anh Tuấn đặt đồ xuống rồi trực tiếp quay người rời đi.
Không biết vì sao cứ lúc nào anh nhìn thấy dáng vẻ Nhạc Hạ Thu khóc lớn quấy phá thì lại có cảm giác muốn nhanh chóng thoát khỏi, cũng càng thêm kiên định về suy nghĩ không muốn tiếp tục với Nhạc Hạ Thu thêm nữa.
Nhạc Hạ Thu khóc lóc đập vỡ rất nhiều đồ đạc.
-z-
Chờ đến khi Tổng Dung Đức đến, thấy hai tay cô ta sưng đỏ thì đau lòng không thôi.
“Dung Đức, anh Tuấn không cần em nữa, anh ấy cho em một chút đồ thể này rồi muốn bỏ rơi em” Nhạc Hạ Thu nhào vào trong lòng anh ta khóc lớn lên: “Anh ấy coi em là cái gì, thứ em quan tâm là con người của anh ấy chứ không phải là quan tâm đến thân phận và tiền của anh ấy”.
“Thật là quá quắt lắm rồi”
Tổng Dung Đức nhìn đống đồ ở bên cạnh, trực tiếp thấy tên cặn bã Hoắc Anh Tuấn nên chết đi.
Sao anh ta có thể đối xử với Hạ Thu giống như những người phụ nữ chơi bời ở bên ngoài được.
“Hạ Thu, đừng khóc nữa, anh sẽ giúp em xử lý anh ta” Tống Dung Đức nắm tay lại, hung hăng nói: “Nếu như Hoắc Anh Tuấn không cần em thì anh sẽ cưới em.
Anh sẽ không để em bị người khác cười nhạo.
Anh là người của nhà họ Tống, dù cho anh không lợi hại bằng tên Hoắc đó, nhưng thân phận của nhà họ Tổng bọn anh cũng không thấp”
“Dung Đức” Nhạc Hạ Thu ngẩn ngơ, lắc đầu khó tin: “Điều này không thể được, sao em có thể làm tổn thương anh như thế được.
Với lại người trong nhà cũng sẽ không đồng ý”.
“Chỉ cần anh đồng ý là đủ, trong nhà của anh cũng không thể làm gì được anh” Tống Dung Đức lau nước mắt trên mặt cô ta: “Hạ Thu, tất cả đã có anh ở đây.
Em muốn Hoắc Anh Tuấn, anh sẽ dùng cả tính mạng để đem anh ta đến đây.
Nếu như em từ bỏ thì anh sẽ cưới em”
“Dung Đức, cảm ơn anh” Nhạc Hạ Thu nhào vào trong lòng anh ta khóc lớn lên.
Ở góc độ mà Tổng Dung Đức không thể nhìn thấy, khóe miệng cô ta nhẹ nhàng nhếch lên.
May mắn có thể lôi kéo Tổng Dung Đức làm một cái lốp xe dự phòng.
Mặc dù Tống Dung Đức không bằng Hoắc Anh Tuấn nhưng một khi năm sau chú của anh ta trở thành tổng thống mới thì về sau nhà họ Tống cũng sẽ nở mày nở mặt.
Đúng lúc này, trợ lý của anh ta chạy đến: “Tổng giám đốc Tống, không ổn rồi.”
“Chuyện gì mà kinh ngạc đến vậy.” Tổng Dung Đức bực bội liếc anh ta một cái.
“Không phải, tổng giám đốc Tống, anh xem đi” Vẻ mặt trợ lý chua xót cầm điện thoại di động lên cho anh ta nhìn: “Vừa rồi ông cụ đã tiếp nhận phỏng vấn ở trước cửa tập đoàn Tổng thị”
.