Trong đầu Nhạc Hạ Thu bây giờ cũng rối tung rối bời.
Cũng hoàn toàn không có tâm trạng giữ anh ta lại.
Chỉ mới vừa nãy cô ta còn đang suy nghĩ, nếu như Hoắc Anh Tuấn cứ tiếp tục không thể cứu vãn thì cô ta sẽ lấy Tống Dung Đức.
Người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Tổng thị, cháu trai của tổng thống tương lai.
Phần vinh quang này cũng không hề thấp hơn so với việc lấy Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng chỉ mới một khoảng thời gian thôi mà Tổng Dung Đức đã bị nhà họ Tống tước bỏ tư cách tiếp nhận cổ phần Tống thị.
Không có nhà họ Tống chèo chống, chỉ có một tập đoàn Âu Lam Sênh thì Tống Dung Đức có là cái thá gì.
Còn không bằng Thang Nhược Lan nữa.
Cô ta gần như phát điên, tại sao cô ta lại xui xẻo như vậy.
Tống Dung Đức vọt thẳng về nhà họ Tống.
Trong chòi nghỉ, ông cụ Tổng đang nói chuyện của công ty với Tống Như Nguyệt.
“Như Nguyệt, nếu như cháu là con trai thì tốt rồi.
Cháu mạnh hơn Dung Đức nhiều” Mỗi khi nghe cháu gái bàn chuyện làm ăn khiến ông cụ Tổng vô cùng cảm thán.
“Ông nội, giọng điệu này của ông như thể phân biệt đối xử với phụ nữ chúng cháu vậy” Tống Như Nguyệt nói đùa.
Ông cụ Tống đang muốn lên tiếng thì Tổng Dung Đức vén tấm rèm lên đi vào: “Ông nội, không phải cháu cũng có quyền thừa kế Tổng thị sao.
Vì sao ông lại huỷ bỏ tư cách kế thừa của cháu?”
“Bởi vì cháu quá ngu ngốc” Ông cụ Tổng giống như đã biết trước là anh ta sẽ xuất hiện, nhẹ nhàng mở nắp trà.
Anh ta quá ngu?
Tống Dung Đức tức giận đến mức muốn hộc máu: “Cháu ngu chỗ nào, từ lúc cháu bắt đầu ra đời, cho dù là học cái gì, cháu đều là người học nhanh nhất trong những người ở nhà họ Tống.
Năm đó cháu thi đại học có thành tích đứng thứ ba toàn quốc, đi học đại học mũi nhọn toàn cầu.
Ông cũng từng nói cháu còn thông minh hơn cậu nhỏ”
Ông cụ Tổng cười haha: “Cho nên ông mới nói cháu ngu.
Đến bây giờ cũng không biết đến nguyên nhân ông mắng cháu.
Không sai, lúc nhỏ cháu rất thông minh, nhưng càng lớn lại càng ngu.
Ông không yên tâm đem cổ phần Tống thị giao cho cháu.
Trừ khi cháu đồng ý kết hôn theo sự sắp xếp của ông”.
Tống Dung Đức giật mình, trợn mắt nói: “Cái này chính là thủ đoạn ông nghĩ ra để ép cháu kết hôn có phải không?”
“Không, cái này không phải thủ đoạn, cái này là cơ hội duy nhất của cháu” Ông cụ Tổng nhập tách trà nóng, hờ hững nói.
“Cháu sẽ không nghe theo sự sắp xếp của ông để cưới một người phụ nữ mà cháu không thích” Tống Dung Đức nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Nhưng ngược lại cháu có thể cưới vợ sớm hơn, để ông sớm được ôm cháu chắt”
“Đừng nói là em định cưới Nhạc Hạ Thu đó nhé” Tống Như Nguyệt nhíu đôi mày sắc sảo nói.
“Đúng vậy, Hạ Thu là cô gái tốt.”
Còn chưa nói dứt lời, ông cụ Tống đã đập tách trà xuống đất: “Nếu như cháu dám cưới Nhạc Hạ Thu thì sau này cháu cũng đừng quay về nhà họ Tống nữa”
.